Tình yêu, đau đớn nhất là sự phản bội. Nhưng, có một thứ, còn đau hơn. Chính là, chứng kiến cảnh người yêu và bạn thân mình tay trong tay, sự phản bội từ cả hai người mình xem là quan trọng, thật sự rất đau…
Vào một đêm mưa bão, một cô gái ngồi bệt bên vệ đường với chai rượu trên tay, cả người cô ướt đẫm, nhưng cô hoàn toàn không quan tâm đến, chỉ biết dựa lưng vào tường với khuôn mặt vô cảm. Thật sự… không thể khóc… đau lắm, nhưng không khóc nổi…
Cô đi du học 3 năm, năm nay là năm cô trở về. Hôm trở về nước, cô hoàn toàn chẳng thông báo cho ai cả. Cô đã rất mong chờ, được gặp lại người mình yêu thương. Trước khi về nhà, cô đã ghé qua siêu thị để mua một ít thức ăn, về nhà định sẽ mở tiệc với gia đình. Nhưng… sự việc lại không như mong muốn, cô đã vô tình nhìn thấy, người yêu và bạn thân mình, tay trong tay đi mua sắm, còn liên tục làm những hành động thân mật, cái hôn nhẹ vào má cũng khiến tim cô như muốn vỡ ra thành từng mảnh…
Bây giờ lòng cô đau như cắt, hành lý bỏ ở đâu cũng chẳng nhớ nữa, mà giờ cũng chẳng quan tâm nữa rồi. Cô chẳng muốn về nhà lúc này, cô chỉ muốn đi đâu đó thật xa cho lòng yên tĩnh, rồi hẵng trở về nói chuyện nghiêm túc…
– Hết rượu rồi…
Cô lẩm bẩm trong miệng, rồi đứng dậy, loạng choạng men theo tường mà đi. Cô đang ở một góc phố nhỏ, cô chẳng biết đây là đâu nữa, chỉ biết bước đi vô hướng mà thôi. Một chiếc Mclaren 720S chẳng biết từ đâu xuất hiện, dừng lại khi nhìn thấy cô. Một người đàn ông to lớn, mặc vest sang trọng bước ra từ trong xe, vội vã chạy lại chỗ cô với chiếc dù trên tay.
– An, em bị sao thế này?!
– Hmm, ai… vậy?
Cô mơ màng nhìn, hoàn toàn không nhận ra người trước mặt mình là ai cả. Thấy cô như vậy, người đàn ông vội vã bế cô lên, đưa vào trong xe rồi nhanh chóng phóng xe về nhà mình…
– Ưm…
Con mắt mơ màng khẽ mở hờ khi cảm thấy cơ thể có chút nặng nề, cô khó chịu ngọ nguậy khi cảm thấy cơ thể thứ gì đó đụng chạm. “A… gì vậy…” Cô lờ mờ nhìn thấy một người đang cởi đi cúc áo của mình, đầu óc rối bời hoàn toàn vẫn chưa nhận thức được chuyện gì đang xảy ra “Ai… đang làm gì thế…”
– Ưm… ai…
Cô khó chịu ngọ nguậy người, nhìn người trước mắt, hoàn toàn mờ ảo, khiến cô không thể biết đây là ai cả, mỗi lần uống rượu vào là chẳng phân biệt nổi ai là ai nữa. Người đang cởi đi cúc áo cô, thấy cô đã tỉnh thì khẽ nói.
– Là anh đây, anh Khánh đây.
Cô mơ màng ngẫm nghĩ “A, là anh Khánh, con của bà Út… mà sao… anh ấy, lại ở đây… mình đang ở đâu, aa… nhức đầu quá, không nhớ được gì cả…” Cô khẽ chạm bàn tay lên khuôn mặt anh, ghé sát lại khuôn mặt mình mà nhìn “Hmm… thật là anh ấy không… anh ấy đang ở Pháp mà…”
– Khánh? Hm… anh đang… ở Pháp mà?
– Anh về được 1 tuần rồi, chỉ là chưa báo em thôi…
Anh gỡ tay cô ra, cô áp sát như thế, mùi hương nồng của rượu kèm theo biểu cảm quyến rũ của cô thật sự đang muốn làm anh phát điên mà… Cô nhìn xuống, cũng biết anh đang cởi cúc áo của mình, nhưng chỉ nghĩ theo một đơn giản “Anh ấy là muốn thay đồ cho mình à… cũng nóng thật đấy…”
– Nóng thật đấy…
Cô không ngần ngại đưa tay xuống cởi đi cúc áo của mình, có lẽ vì có chút rượu trong người đã khiến cô hoàn toàn không nghĩ được gì khác, chứ nếu cô tỉnh, cô sẽ kiếm chỗ nào chui vào cho đỡ nhục ấy chứ… Anh thấy cô vậy thì quay mặt đi. Vốn dĩ là do cô bị ướt nên anh muốn thay áo cho cô đỡ lạnh, anh định sẽ nhắm mắt mà thay, ai mà ngờ được cô lại bạo đến thế?
– Em… em thay xong thì nhanh mặc cái này vào để cảm.
Anh nói rồi đưa cho cô một chiếc áo sơ mi của mình, cô cũng nhận lấy để sang một bên rồi cởi đồ của mình. Anh ngồi quay lưng lại, khẽ nhìn xuống đáy quần đã có chút nhô lên, hai tay vò đầu mình tự nói với bản thân “Em ấy là em họ của mình… là em họ của mình… bình tĩnh nào…”
Cô cởi áo ra, ánh mắt khẽ dừng lại ở đáy quần sớm đã nhô lên của anh, khẽ cười “A, anh ấy bị mình kích thích sao…” Cô cứ thế chẳng mặc áo vào, áp sát bộ ngực trần vào tấm lưng anh, khẽ thì thầm vào tai anh.
– Anh Khánh… anh thật là hư…
Bàn tay cô khẽ chạm nhẹ lên đáy quần anh, khiến anh giật mình. “Em ấy biết sao… a, không ổn rồi… em ấy say nên không tỉnh táo nữa rồi…” Anh gỡ tay cô ra, nói.
– Em nói gì vậy? Mau mặc đồ vào rồi ngủ đi, em say lắm đấy.
– Em không có say… anh không muốn em sao?
Cô quay khuôn mặt anh lại nhìn mình, ánh mắt quyến rũ chằm chằm vào anh khiến anh hoàn toàn không thể rời mắt khỏi. “Chết tiệt, em ấy làm thế sao mình từ chối được?” Anh đè cô xuống, khẽ nói.
– Là do em khiêu khích anh, đừng trách anh đấy.
– A, anh vội vàng quá đấy… ưm!
Anh nhanh chóng khóa chặt môi cô, nhẹ nhàng cắn nhẹ lên môi cô để cô hé miệng đưa lưỡi vào khám phá. Cô và anh quấn lấy nhau, bàn tay anh không yên xoa bóp hai bầu ngực không chút che đậy của cô, bầu ngực mềm mại khiến anh hoàn toàn không muốn bỏ tay ra.
– Ưm… a…
Anh gấp gáp cởi bỏ đi đồ của mình, vùi đầu vào hõm cổ cô mà hôn, xương quai xanh gợi cảm thật sự khiến anh như muốn phát điên. Hôn đến đâu, anh lại để lại dấu hôn đỏ chót đến đấy, như muốn đánh dấu rằng cơ thể cô là của anh.
– Ưm… ah…
Tiếng rên của cô khiến dục vọng trong anh thêm bùng cháy, bàn tay gấp gáp kéo váy lẫn quần lót cô xuống, anh muốn lắm rồi. Anh ngậm lấy một bên ngực cô, nhẹ nhàng cắn mút, khiến cô run rẩy cả cơ thể như muốn run lên bần bật. Hai tay nhanh chóng kéo khóa quần giải phóng cho cự vật đang biểu tình.
– Ưm… đừng cắn nó như vậy… ah…
Bàn tay anh mò mẫm bên dưới cô, khẽ mơn trớn bên ngoài khu vực cấm địa, nhẹ nhàng tách hai cánh hoa e thẹn ra mà đưa tay vào ngọ nguậy. Cô run lên, hai tay giữ lấy tay anh, không ngừng rên rỉ.
– A… không phải chỗ đó… ah… đừng…
Thực sự đã đến đỉnh điểm, anh buông cô ra, khẽ dang hai chân cô ra chuẩn bị đưa vào, nhìn cô còn đang ngơ ngác nhìn mình, nói.
– Cái này là do em, đừng trách anh, anh sẽ không dừng lại đâu.
– A… đợi… Ah!
Anh từ từ đưa vào bên trong, bên trong cô thật sự khít, đi vào thật là khó. Cô ngửa cô ra mà thở dốc, cơ thể run lên bần bật, cổ họng cứng đơ không nói nên lời. “A, sao lại đau thế…”
– A… đau…
Anh có thể cảm nhận mình đang chạm vào một màng ngăn, nhìn cô run rẩy vì đau đớn thì nói.
– Ráng chịu một chút.
Anh không chần chừ, đâm thẳng vào bên trong, màng ngăn cách cuối cùng cũng đã được phá bỏ. Lúc này cô mới thật sự thấy đau rát, hai hàng nước mắt cứ thế tuôn xuống, cơ thể cô run rẩy không ngừng bởi cái nhói từ bên dưới. “Đau… đau quá vậy…” Anh khẽ nhìn xuống, một dòng máu nhỏ chảy xuống thấm cả vào đệm, minh chứng cho lần đầu đã mất.
– Đau… rút ra…
– Ngoan đừng khóc, anh sẽ nhẹ nhàng hết mức có thể…
Anh ôm lấy cô, hai bàn tay khẽ nắm chặt lấy hai bàn tay cô, bên dưới nhẹ nhàng luận động di chuyển ra vào. Cô run rẩy, hai tay cũng siết lấy tay anh, chân khép chặt lại khó chịu mỗi khi anh di chuyển.
– Dừng… đau…
– Anh cũng đang rất khó chịu đây, sẽ hết đau nhanh thôi, em ráng một chút…
Anh di chuyển vô cùng chậm rãi, mặc dù cơ thể đang hừng hực lửa muốn ma sát nhiều hơn. Anh nhìn khuôn mặt đau đớn, cùng hai hàng nước mắt chảy dài của cô, chợt giật mình. “Không… mình đã làm gì thế này… đây là em họ của mình mà? Em ấy chỉ là đang say thôi, đến khi em ấy tỉnh dậy, chắc chắn sẽ hận mình!”…
– Anh xin lỗi, dù cho sau này em có hận anh, cũng xin hãy để anh là người đàn ông đầu tiên của cuộc đời em!
Anh bắt đầu di chuyển nhanh hơn, nỗi đau trong cô đã không còn, lúc này chỉ còn cảm giác khoái lạc mà cô chưa bao giờ nếm trải…
– Ah… ah…
Cả căn phòng trở nên nóng hơn bao giờ hết, hai thân xác quấn lấy nhau không rời, âm thanh va chạm thật khiến con người ta nghe thấy phải đỏ mặt. Đến đỉnh điểm, anh đã không kiềm được mà ra trong cô, sự ham muốn của bản thân vẫn chưa dứt, anh lại tiếp tục phóng thích bản thân đến khi cả người mệt lả đi rồi mới dừng lại, nằm xuống ôm cô ngủ…
Sáng hôm sau, việc gì đến cũng đến…
Cô mơ màng tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ, cả cơ thể nặng nề vô cùng, cử động một chút thôi cũng thấy đau nhức ê ẩm hết cả người. “A… đau quá… sao thế này…” Cô quay đầu sang bên trái, hai mắt khẽ nheo lại cố gắng nhìn người trước mắt mình là ai.
– Anh… Khánh?
Cô nhìn thấy anh chỉ mặc mỗi chiếc quần nhỏ, đang mặc áo vào thì chợt giật mình. “Sao anh ấy lại ở đây? Sao anh ấy lại ăn mặc như vậy? Mình…” Cô bật dậy ngay, chợt nhói lên một cái khiến cô vội giở chăn lên xem, mắt cô mở to như chẳng tin vào mắt mình, sốc hoàn toàn, miệng cứng đơ không thể nói tiếng nào.
– Em… em dậy rồi…
Cô ôm lấy đầu mình, cô hoàn toàn chẳng để tâm đến lời nói của anh, hai tai cô giờ chẳng nghe được gì nữa. Cô cố gắng nhớ lại sự việc đã xảy ra, tại sao cô lại ở cùng với anh, tại sao anh và cô lại… Chỉ một lát sau, toàn bộ hình ảnh đêm qua đều hiện lên trong đầu cô, từng lời nói, từng hành động, mọi thứ đều hiện rõ ra…
– Không… không… không… Aaaa!!!
Cô hét lên, hai tay ôm lấy khuôn mặt mình, khóc nức nở. “Tại sao mình lại có thể như thế? Tại sao lại có chuyện như vậy xảy ra chứ? Tại sao lại là anh ấy? Tại sao! Tại sao! Tại sao mình lại có thể là đứa con gái như thế chứ, mất rồi, mất hết rồi!!!”
– Đừng khóc… anh xin lỗi… là lỗi của anh!
Anh đi đến ôm lấy cô, cô hoàn toàn chẳng nghĩ được gì, chẳng thể đẩy anh ra, cô không chút phản ứng chỉ ôm lấy đầu mình mà khóc. Cô bình tĩnh hơn một chút thì đẩy anh ra, hét.
– Anh bỏ em ra! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa!
– Anh thật sự xin lỗi, anh biết em sẽ hận anh nhưng xin em, hãy để cho anh được chịu trách nhiệm với em.
– Anh biến đi! Đi ngay!
– Anh thật sự không cố ý, anh biết em rất hận anh, nhưng, đừng như vậy, đừng xa lánh anh, hãy để anh được chịu trách nhiệm với em!
– Anh không thể! Anh là anh họ của em! Làm sao chuyện này lại xảy ra chứ!
– Anh biết em rất sốc, nhưng em hãy bình tĩnh lại. Anh nhất định chịu trách nhiệm với em!
Anh ôm chặt lấy cô, anh biết cô đang rất đau khổ, anh biết việc mình làm là sai, nhưng anh không hối hận, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm, anh nhất định sẽ trở thành một người đàn ông xứng đáng với cô…
Kể từ hôm ấy, cô cũng trở về nhà mình. Anh đã gọi cô rất nhiều, nhưng cô hoàn toàn không nhấc máy, có lẽ cô không muốn gặp lại anh nữa…
Hôm nay chắc cũng đã 1 tuần sau chuyện đó, cô đã hẹn gặp người yêu của mình và quyết định nói lời chia tay…
– Anh, mình chia tay đi.
– Tại sao lại thế? Anh làm gì sai sao?
– Anh đã lén lút qua lại với Tú đúng không?
– Làm gì có. À anh hiểu rồi, người ta đồn bậy đấy, em đừng nghĩ nhiều.
– Không, anh không cần chối nữa. Chính mắt tôi thấy hai người hẹn hò với nhau.
– Chắc em nhìn nhầm thôi.
– Anh có thể đừng hèn hạ như thế được không? Đã có tôi còn muốn qua lại với bạn thân tôi, hai người cũng hay thật, giấu tôi được những hai năm, coi bộ hai người diễn cũng giỏi đấy.
– Nếu cô đã biết rõ thế thì tôi xin nói luôn, tôi đang hẹn hò với Tú đấy, thì sao nào? Cô xem cô được cái gì? Hẹn hò bao năm mà chẳng chiều tôi được lần nào, cô nên xem lại mình đi!
– Anh cũng lộ mặt rồi nhỉ? Thế thì để tôi xem, loại người như anh gặp quả báo gì!
– Cô!
Anh ta giơ tay tát cô một cái khiến cô đau đớn ngồi khuỵu xuống đất. Cô tự cười sỉ nhục chính mình, sao mình có thể ngu ngốc, đi yêu một thằng tồi như vậy chứ? Còn nữa, bạn thân sao, bạn thân mà đi lén lút với người yêu của mình sao? Haha, đúng là quá ngu ngốc mà!
– Mày dám!
Anh chẳng biết từ đâu xuất hiện, lao tới đấm vào mặt của người vừa tát cô. Anh như điên tiết lên, đè hắn xuống mà đấm, mọi người xung quanh bắt đầu xì xầm bàn tán, tất cả đều tránh xa ra sợ bị liên lụy. Cô nhìn anh đang trút cơn nóng giận lên người hắn thì cũng chạy lại can, níu lấy cánh tay anh nói.
– Đừng đánh nữa, đủ rồi, anh ta sẽ chết đấy!
– Nhưng nó dám…
– Dừng lại đi, em xin anh đấy…
Anh nghe cô cũng dừng lại, nhìn hắn với con mắt như ý muốn giết người, nói.
– Cút đi, đừng để tao nhìn thấy mày!
Hắn nhìn anh sợ hãi, vội vã chạy đi với khuôn mặt đầy máu. Cô cũng bỏ tay anh ra, cầm lấy túi xách của mình mà bỏ đi. Anh thấy thế liền đi theo cô. Mọi người trong quán được một phen hú vía, tất cả cũng nhanh chóng trở về dáng vẻ bình thường…
– An, em đi đâu vậy?
Anh đuổi theo cô, cô không biết bản thân muốn gì nữa, cô chẳng muốn ở nơi đây nữa, mọi nơi đều có kỷ niệm của cả hai người… Cô dừng lại, quay lại nhìn anh nói.
– Em muốn đi thật xa, em không muốn ở nơi đây nữa.
– Nếu em muốn, anh sẽ đi cùng em.
– Em không đáng để anh làm vậy, em cũng không cần anh phải chịu trách nhiệm đâu.
– Không. Anh không phải vì chịu trách nhiệm, anh không hối hận, vì anh yêu em…
Để lại một bình luận