Mùa tựu trường năm nay thằng Hưng cảm thấy mình lớn hẳn lên, hắn nhìn các bạn cùng lớp như kẻ dưới. Buổi sáng Hữu tới nhà hắn đón trên chiếc xe xì po mới mua, hai thằng ghé Wawa mua cà phê, sau đó chạy tới trường. Hưng nhìn đâu đâu cũng thấy bóng dáng một người đàn bà hắn yêu thích. Con trai mới lớn, lại sở hữu một thân hình rắn chắc bắp thịt nên nhìn hắn khỏe mạnh đầy sức sống của người ham thích thể thao.
Con gái ở trường mê hắn nhiều, nhất là các cô á châu. Qua Mỹ trong diện đoàn tụ, Hưng gặp Hữu trong trường trở thành bạn thân vì hai thằng là người Việt. Hữu còn một cô em gái nhỏ hơn học tiểu học. Hắn tới nhà Hữu chơi thường, Nhà Hữu lớn, rộng rãi, nhiều phòng, nên có khi Hưng ngủ lại. Ba mẹ Hữu là những người có học, đẹp đôi, nhưng họ đã ly dị một năm về trước.
Mẹ Hữu nhìn đẹp hấp dẫn của người đàn bà trên dưới 40 năm tuổi, nghe nói ba Hữu sa chân vào một cô gái trẻ đẹp tóc vàng. Đàn ông nào thấy của lạ không ham. Ba Hữu ra đi, sau thời gian ngắn ông năn nỉ trở lại, bà Phương Khanh mẹ Hữu không chịu. Bà có khuôn mặt dễ nhìn, nhất là trên má có hai đồng tiền duyên dáng. Nhờ săn sóc thể dục thân hình và biết trang điểm Phương Khanh được nhiều đàn ông gấm ghé tán tỉnh nhưng bà chưa chọn ai.
Sáng nay vào sở làm, ngồi trong bàn giấy Phương Khanh chắp đôi tay vào nhau, bà cảm thấy vui sướng trong mùa hè năm nay. Vốn là một người nghiêm nghị, ăn mặc kín đáo, cũng lắm đồng nghiệp cùng phái ganh tị vì việc làm cũng như vì nhan sắc được đàn ông tán tụng, nhưng bà không để ý, phớt lờ, tuy đôi khi cơ thể cũng rạo rực thèm muốn một nụ hôn lãng mạn, một ái ân nồng cháy. Phương Khanh mỉm cười nhẹ, hai tay bà chấp lại để lên môi nhớ lại mùa hè vừa qua, nóng bỏng, thú vị, làm thay đổi đời bà…
Hữu và Hưng đạp xe đi chơi trong công viên và ra ngoài đường phố. Buổi chiều hè nào tụi nó cũng ra sân chơi bóng rổ với lũ bạn sau đó đạp xe đi chơi vòng vòng, cuối cùng về nhà Hữu thế nào cũng được mẹ Hữu chiêu đãi bữa ăn ngon nhiều khi có rượu wine. Trẻ con ở Mỹ chỉ được quyền uống rượu trên 21 tuổi, mẹ Hữu biết luật nhưng không để ý. Phương Khanh là người gần gũi, thân mật, rất cởi mở, nên tụi nhỏ thích là được, kể luôn con bé 12 năm tuổi, em Hữu, nhưng uống ít thôi cho ngon miệng. Thói quen từ khi ba Hữu còn ở nhà.
Chuyện bắt đầu vào một buổi chiều hè êm ả.
Gần giờ tan sở, điện thoại cầm tay của Phương Khanh chợt reo. Giọng thằng Hưng hốt hoảng:
“Hữu bị xe đụng!”
“Trời… có sao không?”
“Cháu đi với nó tới bệnh viện!”
“Bệnh viện nào?!”
“Montgomery hospital”
Khi Phương Khanh tới bệnh viện may mắn Hữu chỉ bị gãy chân, gãy tay, nhưng không nguy đến tính mạng. Bọn nó đạp xe qua cái cua thì có chiếc xe trườn tới đụng phải Hữu. Phương Khanh cầm tay Hưng cảm ơn. Tâm hồn thằng nhỏ xao xuyến người đàn bà trước mặt. Mái tóc quăn uốn ngang vai, khuôn mặt trang điểm với chiếc má lúm đồng tiền xinh xắn.
Bộ quần áo vest vừa vặn nhưng không dấu hết những chỗ lồi lõm nhạy cảm trên người. Nhất là hai đôi vú to cao và vùng háng chắc nịch. Hưng đã bao lần rung cảm khi đứng trước Phương Khanh từ lúc mới gặp. Ở nơi người đàn bà nấy tiết ra chất quyến rũ khiêu gợi. Hắn thường gặp bà ở nhà mặc những áo quần bó sát khoe của. Sau khi ly dị, bà càng mặc những áo quần khiêu gợi hơn, Hưng lén nhìn tâm hồn rạo rực. Phương Khanh cũng có cảm tình đặt biệt với Hưng từ lúc hắn tới nhà chơi với Hữu. Không nói ra, nhiều khi bà nhìn thấy Hưng có nét đàn ông tính, to con, mạnh khỏe, quyến rũ giống cái. Có lần bà hỏi:
“Có bồ chưa Hưng?”
“Có!” Hưng trả lời.
“Dì đâu có thấy đâu?”
“Nó người Mỹ, dẫn tới đây làm chi”
“Trắng hay đen”
“Trắng lai đen!”
“Chà! Hưng ngon nha!”
“Bỏ rồi!”
“Sao vậy!”
“Không hợp!”
Sau đó bà nghe Hưng có bồ Việt, rồi im bặt cho tới bây giờ. Hưng vẫn tiếp tục tới chơi nhà bà đôi khi ngủ lại. Chưa bao giờ bà thấy bạn gái của Hưng. Còn Hữu con bà cũng có bồ Mỹ, con nhỏ Mỹ trắng bà có gặp, có vẻ nhạt nhòa không mặn nồng. Tụi học sinh cặp nhau chơi vui hơn là tính tương lai. Tụi nó có làm gì không? Bà không biết, không cần biết.
Ở Mỹ đứa con gái nào chả biết ngừa thai, đôi khi cũng có ngoại lệ. Nhưng hiếm. Trở lại lúc Hữu bị đụng xe vào bệnh viện, Hưng đi với Hữu trên xe cứu thương ở phòng cấp cứu cho tới khi Phương Khanh tới. Mọi chuyện xong xuôi cho đến lúc đưa Hữu lên phòng nằm lại thì trời đã tối. Bác sĩ bảo Hữu nằm lại ít nhất vài ngày xem xét. Sau đó Phương Khanh đưa Hưng về.
Bà dẫn Hưng đi ăn tối trong một nhà hàng sang. Họ nói chuyện thật vui đầm ấm. Bà mặc bộ vest sang trọng đi làm, con thắng con trai thì áo thun và chiếc quần sọt dài thể thao, loại đi xe đạp. Hai người tương phản nhưng đậm đà thân mật. Hưng ngồi ăn nhìn người đàn bà đẹp với hai cái đồng tiền lún sâu trên má khi cười thật hấp dẫn. Và không ngờ những câu chuyện lại xoay quanh vấn đề tình dục mà Phương Khanh gợi ý. Chợt bà hỏi:
“Khi nhìn đàn bà… Hưng… thích nhìn chỗ nào nhất?”
Hưng ngạc nhiên và thích thú hẳn lên khi Phương Khanh hỏi như vậy.
“Thì nhìn khuôn mặt trước!”
“Rồi tới cái gì?”
Hưng ngập ngừng, Phương Khanh cười tiếp:
“Đừng mắc cỡ… nói đại đi”
Hưng dạn dĩ hẳn lên nói:
“Cho nói không?”
“Hưng nói thoải mái… coi Dì như bạn”
“Vú!”
“Rồi sao nửa”
Hưng cười hì hì dạn dĩ nói tiếp:
“Thì tới… mông… và giữa háng”
Phương Khanh hào hứng tiếp:
“Chà! Hưng cũng sành quá… Vậy hỏi thiệt… nhìn giữa háng có bị…”nắng cực”không?”
Hưng nhìn Phương Khanh hỏi:
“Nắng cực… là gì?”
“Đọc ngược lại!”
“Cháu không hiểu”
Phương Khanh đứng lên kề vào tai Hưng nói nhỏ:
“Nắng cực… là nứng cặc!”
Hưng nghe tim đập mạnh hỏi:
“Vậy Dì nhìn đàn ông ở chỗ nào?”
Phương Khanh nhìn hắn đôi mắt nheo lại như cười nói:
“Thì khuôn mặt”
“Rồi thì…” Hưng cũng nheo mắt cười nhìn Phương Khanh chờ câu trả lời.
“Ừ… bắp thịt”
“Có nhìn giữa háng không?”
“Dĩ nhiên có… nhất là… người… như… Hưng!”
Hưng khoái chí nghĩ tới… luôn bác tài.
“Vậy Dì Khanh… có… nứng lồn không?”
Khuôn mặt Phương Khanh hồng lên nhìn Hưng nói:
“Dĩ nhiên… nứng sao không”
Họ bắt đầu tự nhiên nói những ngôn ngữ trần tục sống động, không còn rào cản ngượng ngập cho tới sau này.
“Hưng ngủ với con bé nào chưa?”
“Có!”
“Mỹ hay Việt?”
“Cả hai”
“Chà… thích thứ nào?”
“Việt”
“Thật không?”
“Thật mà”
Sự dạn dĩ tăng lên của hai người không còn rào cản, khi Phương Khanh nhìn Hưng nói thật bạo dạn:
“Hỏi thật… Hưng… thích chỗ đó… có lông hay không… lông?”
“Chỗ nào?”
Mặt Phương Khanh hồng lên nhìn Hưng nói:
“Âm hộ”
Hưng nghe hồn dâng cao sảng khoái tột bực, nói sỗ sàng không ngượng:
“Hưng thích… cái lồn có lông… còn Dì?”
“Dì… cũng thích… con cặc… như vậy… à… Hưng thích đàn bà ăn mặc như thế nào?”
“Càng chật cứng, càng khoe càng thích”
“Vậy sao…” bà tiếp: “Còn Hưng nhìn Dì thì sao?”
Hưng nhìn Phương Khanh sỗ sàng:
“Dì mặc mấy cái quần chật một chút… coi đã hơn”
“Vậy sao!”
“Sua! Thân hình Dì đẹp mà!”
“Chưa cởi ra… Sao biết thân hình tui đẹp”
Hưng cười hì hì đáp:
“Nhìn là biết mà”
“Hay nhỉ!”
Để lại một bình luận