Cô Dung gần nhà tôi ở quê. Ở quê ruộng vườn nhà ai cũng rộng, tuy nhà gần nhau nhưng đến đoạn đường khoảng hơn trăm mét. Cô Dung là người hàng xóm. Cô khoảng 46 – 47 tuổi gì đó vào thời điểm cách đây mấy năm rồi.
Chiều hè, xuống nhà cô chơi. Mấy đứa con cô có ở nhà hết, con Sương, con Trúc, cũng nghĩ hè nên nhà cô đông người. Con Sương nhỏ hơn tôi 2 tuổi, con Trúc là em con Sương đi học trung cấp ngoài tỉnh nên nó thì về nhà thường xuyên. Nhà cô còn hai đứa nhỏ nữa đứa học lớp 10 đứa học lớp 6. Chồng của cô đi làm ăn xa nên công việc đồng áng là cô ở nhà trông nom. Hè này có mấy đứa con về nên tôi cũng hay xuống nhà chơi. Ngồi ở nhà cô nói chuyện tào lao được một hồi cô bảo mấy đứa đem chè đậu đen lên ăn cho vui. Dĩ nhiên là tôi cũng ăn vài chén. Ngồi chuyện phiếm thì con Sương nói:
– Ở Sài Gòn sao ít thấy ông lên chỗ tui chơi.
– Tui bận lắm.
– Mấy ông mà bận. Mấy ông đi gái gú không, nên đâu có thời gian rảnh lên bọn tui chơi mà nói.
– Giỡn hoài vậy bà. Rảnh thì đi uống café thôi.
– Café đèn mờ hả. Bọn ông tui nghi lắm.
Cô Dung nghe vậy góp vô một vài câu đùa:
– Café đèn mờ là café ôm đó hả.
– Dạ phải cô, mấy quán café tối thui ở thành phố mà.
Cô Dung tiếp:
– Không có điện gọi là mờ hả.
Con Sương và con Trúc giải thích:
– Là quán café họ chong bằng bóng đèn chớp nháy đó má, vô trong không thấy gì hết tối thui à. Có tiếp viên nữ thôi.
– À má thấy tivi có nói về mấy quán đó. Trong chương trình an ninh. Ở thôn mình mấy bà bạn nói chồng của bả đi làm thành phố về kể chuyện café ôm xào khô gì đó.
Bọn tôi nghe nói vậy vừa cười khúc khích vừa giải thích cho cô Dung hiểu về café ôm. Ai cũng cười hết. Tôi chọc:
– Vậy cô xem chừng chú ở nhà nha, chú đi làm ăn xa rồi cũng café cà pháo đó..
– Kệ ổng chứ. Thích thì đi. Nhưng mấy con tiếp viên đó nó trẻ thích gì mấy người nông dân già như bọn ông đâu.
Bọn tôi lại cười vừa ăn vừa lấy những câu chuyện đọc sách báo cho cô biết, nào là tiếp viên trẻ đẹp thì cũng có tiếp viên già. Cô hỏi liên tục. Vừa ăn vừa trả lời bọn tôi lại nói:
– Tiếp viên lớn tuổi cũng có khoảng 40 tuổi đến 50 tuổi phục vụ cho mấy người ít tiền già cả. Má không biết đó thôi.
– Vậy hả, mấy đứa đi học thì biết nhiều chứ tao ở ngoài quê làm sao biết. Mà bọn thanh niên thì tìm gái trẻ ông già thì gái già hả.
Tôi nói :
– Cũng gần như vậy, nhưng nhiều khi thanh niên lao động ít tiền thì nó vào chỗ mấy bà sồn sồn đó cô.
– Cháu rành quá ha.
– Đâu có đâu mà rành, tối tối cháu ra chỗ thằng bạn bán quần áo ngoài đường đối điện ở đó quán café ôm quá trời, mình thấy nên biết.
Con Sương nói:
– Bạn ông bán quần áo hả?
Tôi trả lời ừ xong, cô Dung hỏi tôi nơi đó có bán quần áo phụ nữ nhiều không rẻ không, tôi bảo áo cũng rẻ, đa số là mới nhưng họ may lỗi nên bán rất mềm.
– Có kiểu áo cô mặc không kiểu như bó sát người mà bằng thun đó.
Con Sương nói:
– Nhiều lắm má ơi. Mà má có rồi mà hỏi làm gì?
Sau đó nó với con Trúc hỏi làm gì ở thành phố, tôi nói là học xong lâu rồi làm lương ít quá, bây giờ dịp hè nên đi về quê chơi vài tháng rồi qua tết tính tiếp. Tôi hỏi lại bọn nó thì sao ra trường chưa. Con Sương nói ra trường đi làm một năm nay nhưng lương ít nó nghĩ cũng về quê đợi hơn tháng nữa vô Sài Gòn làm lấy tiền bảo hiểm rồi về quê làm việc, con Trúc học trung cấp đợi lấy cái bằng nên ở nhà.
Ngồi chơi một lát trời cũng tối rồi mấy đứa con cô thì đi tắm, còn cô ngồi xem tivi. Một lát tôi đi ra giếng nước nhà cô tôi tiểu, ở quê giếng nước và nhà tắm ở ngoài góc nhà. Tôi ra đó định vào nhà tắm tiểu nhưng vừa đi tới thì con Trúc lúc này đang tắm nghe tôi ở ngoài nó nói:
– Ý em đang tắm, anh đi tiểu ở ngoài đi.
Tôi lại đi vào tìm chổ tiểu thì phía sau lưng tôi ngay sau hè nhà ngang có tiếng nói:
– Con Trúc nó tắm ngoài giếng đó cháu. Mót tiểu thì cháu tiểu ngay bụi chuối đó đi.
Thì ra cô Dung, tôi ngại ngùng nhưng rồi cũng tiểu vào bụi chuối còn cô Dung thì vẫn đứng sau lưng tôi mấy mét thôi. Xong xui tôi hỏi cô:
– Cô làm cháu hết hồn, mà cô làm gì đó.
– Cô thay cái áo khoác rồi đi tắm. À nè cháu có biết đâu bán đồ lao động không, hay áo mặc mát mùa hè.
– Ngoài thị xã thiếu gì cô.
– Biết rồi nhưng không vừa ý cho lắm.
– Cô thích dài ngắn ra sao áo dày hay mỏng vậy.
– Khoảng này nè.
Cô nói rồi chỉ cho tôi khoảng cách ngắn dài ra sao, cô chỉ cho tôi áo mặc mát thì cổ áo phải thoáng rộng cô ra hiệu bằng tay chỉ vào cổ và ngực của mình. Tôi cũng góp ý nên vô tình chỉ chỏ vào cô bàn tay tôi chạm vào vú cô. Tôi thoáng giật mình, cô nói:
– Không sao cháu như con của cô mà có sao đâu.
Một lát tôi chào cô ra về, cô hỏi sao về sớm không ở chơi. Tôi nói về tắm rửa ăn cơm rồi xem tivi đến 9h đêm đi lên đồng tháo nước ruộng. Ở quê tôi có nước kênh nhưng khu ruộng nhà tôi thì chưa có, chỉ sử dụng máng nước bằng tôn bắt qua con suối nhỏ lấy nước kênh bên kia đồng. Nên mấy khoảng ruộng ở chổ tôi muốn có nước thì phải qua đó dẫn nước về. Hôm nay là tới phiên nhà tôi.
– Hồi chiều cô cũng tháo rồi, có lẽ một đám ruộng gần xong. Còn đám nữa cô tính lát lên đó tháo vào. Cháu có đi thì cô đi với.
– Dạ hơn 9h đi nha cô, mình đi sớm quá bên kia họ chặn nước thì không có tháo.
– Ừ đợi trăng lên rồi đi cho thấy đường. Đi sớm quá không thấy đường đi thì té xuống suối mất.
– Vậy khi nào cô đi thì lên bảo cháu nha.
Tôi về nhà tắm rửa rồi ăn cơm, ngồi xem ti vi. Đến hơn 9h thì cô Dung lên rủ tôi đi tháo nước. Lúc này trăng lên chưa được nửa ngọn tre, hai cô cháu đi lên đồng ruộng mà phải qua một rừng bạch đàn. Từ nhà tôi đến ruộng đi bộ khoảng 15 phút, hai cô cháu đi tranh thủ. Vừa đi vừa chuyện trò rôm rả. Một lát thì cũng tới cánh đồng, cùng lội qua con suối mùa này nước cạn. Sau khi trỏ nước từ kênh hai cô cháu dẫn về ruộng phía ruộng tôi thì có một máng nước khác nên tôi tháo vào ruộng tôi. Vừa xong định ngồi chờ cô Dung tới, nhưng lúc này nước chảy mạnh nên đến đoạn máng vô ruộng cô Dung nước bị sụp đổ xuống:
– Cháu xuống phía này giúp cô với.
– Sao vậy cô?
– Máng nước bị đổ rồi.
Tôi chạy đến, lúc này cô Dung đang đứng dưới suối sửa lại cây chống, tôi liền phụ một tay, đoạn suối này sâu nhất có mét mấy thôi mà, có chổ tôi đứng gần đến ngực. Muốn máng nước vững vàng hơn thì cần một cái cây chống nữa nhưng lúc này tôi đang đỡ cái máng thì không biết làm sao hết. Tôi bảo cô lên bờ rút khúc cây đem xuống.
Cô Dung vội lội qua nhưng trong đêm không biết chổ nào nước cạn hay sâu, cô bị thụt chân la lên. Tôi vội buông máng nước ra nhảy tới chổ cô, nước không sâu lắm nhưng cô đi vội qua một vũng sâu khoảng ngang ngực vấp rễ cây dưới nước nên té xuống. Tôi nhoài người ra ôm ngang hông cô, cô Dung có lẽ hoảng hồn nên cứ chới với trong khi nước không sâu lắm. Cô ôm chặt lấy tôi, tôi dìu cô vào bờ suối nhưng khó khăn quá nên bàn tay tôi choàng qua ngực cô, tôi ráng sức kéo bàn tay tôi nằm ngay trên cái vú của cô, rồi do tôi kéo mạnh khi vào gần bờ suối thì theo quán tính của đà kéo cô Dung ngả ngửa ra trên bờ còn tôi vấp phải cô nằm luôn một bên phía trên người của cô, tay thì chống đất còn tay thì vẫn nằm nguyên trên bộ ngực của cô Dung. Rồi tôi ngồi dậy, hai cô cháu tiếp tục công việc.
– Nước sâu quá, cô tuởng mình bị uống nước rồi, may mà có cháu.
– Nước cạn thôi cô, tại tối trời mình hoảng hồn nên bị ngã.
Rồi thì cũng xong, hai cô cháu lên bờ ngồi nghĩ một lát.
– Mình đợi nước vô ruộng mạnh rồi về nha cô, lỡ máng sụp nữa thì mất công toi hết.
– Ừ từ từ rồi về cháu. Hai cô cháu mình lên phía trên kia ngồi đi.
Để lại một bình luận