Nó sinh ra ở một vùng núi mà người ta hay gọi là khu vực 1 vùng sâu vùng xa, cái làng của nó rất nghèo mà nhà nó thì có lẽ nằm trong những nhà nghèo nhất ở đây, bố nó mất khi nó mới được 4 tuổi còn em nó thì mới 8 tháng, mẹ nó 1 thân nuôi 2 đứa con, có lẽ không cần nói cũng hiểu được sự vất vả của việc nuôi được 2 đứa con ở cái khu rùng này, nuôi ăn đã khó chứ đừng nói nuôi học.
Nhưng mẹ nó khác xa những người ở đây (chỉ muốn con đi rẫy, đi làm kiếm cái ăn), bà muốn thằng còn trai nối dõi phải có học, phải thoát khỏi cái nghèo ở nên đây nên khi nó học xong chương trình tiểu học, bà quyết định cho nó xuống thành phố V, gửi cho người cậu ruột đang sống ở đây, lý do bà chờ nó học xong tiểu học mới gửi vì bà muốn ít nhất khi xuống nó phải phụ giúp được gia đình cậu chứ không làm phiền ông quá, nó khăn gói xuống V 1 mình, cuộc đời nó bắt đầu sang một trang mới, nó vừa đi học vừa đi phụ quán cơm ở gần nhà, nó thuộc diện chính sách nên học phí chỉ phải đóng tượng trưng, lại có thêm tiền đi làm ở quán cơm nên gia đình ông cậu cũng không phàn nàn gì nhiều về sự có mặt của nó, chỉ trừ những lúc bà mợ giận chồng thì mới lôi nó ra chửi.
Suốt 4 năm cấp 2 trôi qua mà gần như không có một biến cố nào với nó, trừ 1 vài vụ đánh nhau (nó đánh người ta chứ chưa ai đánh được nó, nó rất khỏe, lì đòn số 1 luôn), tất cả chỉ bắt đầu khi nó lên cấp 3, nó bắt đầu có những biểu hiện lạ của tâm sinh lý, nó bắt đầu biết ngắm gái, đỏ mặt khi bị bắt gặp đang nhìn trộm cô bé xinh nhất lớp( có lẽ nhất trường ).
Cô bé đó là con gái của một gia đình giàu có tiếng ở thành phố này, bố nó là sếp một công ty lâm nghiệp cỡ bự của tỉnh, hồi đó xe máy loe hoe được vài cái mà nhà nó có nguyên 2 con Dream thái ( bác nào 8x đời đầu chắc biết con xe này, cả một gia tài thời đó )
Nó thích cô bé đó lúc nào nó cũng không biết, nhưng nó biết nó không xứng với cô bé, 1 thằng không cha khố rách áo ôm tư cách gì mà dám thích 1 cô bé tiểu thư đài các như thế, nhưng nó vẫn thích, nó chỉ dám nhìn trộm cô bé, dõi theo từng bước chân của cô bé, tối về khi xong việc ở quán cơm xách con xe đạp đi vòng vòng qua khu nhà của bé, chỉ hy vọng được nhìn thấy cô bé.
Rồi đến 1 ngày, cái ngày định mệnh đã thay đổi cả cuộc đời nó, ngày mà nó không còn làm chủ được bản thân, đó là ngày 8/3 năm nó học 11, nó quyết định sẽ tặng hoa cho cô bé. Hôm đó nó xin nghỉ làm ở quán, diện bồ đồ sạch sẽ nhất mà nó có được đi mua 1 cành hoa hồng (mấy ngày này hoa đắt vãi đạn) xách xe qua nhà cô bé từ lúc 7h, nhưng tới nơi thì nó không đủ dũng khí để vào, trước nhà cô bé đầy những thằng con trai khác, chủ yếu toàn đi xe máy, thằng nào thằng nấy bóng bẩy từ đầu đến chân, nhìn lại mình rồi nó quay xe chạy qua con đường khác, nó cứ đi lòng vòng rồi lạy quay qua con hẻm nhà cô bé, lại đứng tần ngần rồi thấy ánh đèn xe máy chạy vào, nó lại lật đật đạp xe chạy đi. Cứ thế nó lang thang tới gần 11h đêm, đến lúc này nó mới hạ quyết tâm bấm chuông nhà cô bé, bà giúp việc mở của cho nó, ném 1 cái nhìn xoi mói về phía nó
Nó: Dạ bác cho cháu gặp Tr, cháu là bạn cũng lớp.
Một cái gật đầu lạnh lùng: Chờ chút.
Một lúc sau cô bé bước ra, nó sững người không nói được 1 lời nào, quá đẹp đẹp không một lời nào tả được, đến tận bây giờ với nó đó vẫn là hình ảnh đẹp nhất mà không bao giờ xóa được, cô bé mặc 1 bộ đầm màu trắng khoe hết những đường cong trời phú, mái tóc uốn xoan xõa ngang vai, viết đến đây tự nhiên cảm giác nó lẫn lộn quá.
Một chút ngạc nhiên rồi con bé cũng mời nó vào nhà, nó bước đi mà chân cứ muốn quỵ xuống, ngồi trong phòng khách mênh mông nó thấy mình nhỏ bé quá, ngồi trước 1 thiên thần xinh đẹp nó cảm thấy mình không khác gì một con cóc ghẻ, nó không biết nói gì, chỉ run run đưa cành hoa:
– Mình tặng Tr nhân ngày 8/3.
Nó không nhìn thấy cành hoa đã tơi tả vì gió khi nó đạp xe quá nhanh
Một nụ cười xuất hiện trên khôn mặt cô bé, 1 nụ cười mà vĩnh viễn nó không bao giờ quên, 1 ánh mắt đã làm thay đổi luôn con người hiền lành của nó. Nó nhận thấy trong nụ cười có sự khinh miệt, trong ánh mắt có 1 sữ diễu cợt, nó tái mặt, bàn tay nắm chặt, nó không nhìn cô bé nữa nó cúi gằm xuống để dấu đi cảm xúc của nó, cô bé vẫn im lặng.
Nó đứng bật dậy, bước như chạy ra ngoài cổng, không 1 lần nhìn lại, nó đạp xe chạy như bay, khôn mặt nó ướt đẫm, lần đầu tiện trong đời nó nhận thấy “nghèo là 1 cái tội”, sự nhục nhã làm nó như hóa điên, nó đạp 1 hơi ra bờ sông, đập nát cái xe của nó, đứng bất động gần cả tiếng đồng hồ, và nó hạ quyết tâm, 1 quyết tâm đã đẩy đời nó sang 1 hướng khác, nó quyết phải làm giàu bằng mọi giá, nó sẽ không để bất cứ ai coi thường nó nữa, nó phải giàu….
Nó bỏ học ngay ngày hôm sau, nó về quê xin phép mẹ nó cho nó vào Nam, mẹ nó không chấp nhận, bà muốn nó phải vào đại học, nhưng tất cả những giọt nước mắt, những cái tát của bà không lay chuyển được nó, nó hứa với bà vào đó nó sẽ kiếm tiền đỡ đần mẹ nuôi đứa em gái ăn học, kiếm được nhiều nó sẽ đi học lại…
Nó bước chân vào SG với 1 cái ba lô đựng vài bộ quần áo, 1tr150 ngàn đồng dành dụm được và 1 bức thư tay của ông chú ruột ( em bố nó ) gửi cho ông bạn chiến đấu thời đi bộ đội ở trong này nhờ giúp đỡ nó ( từ giờ mình gọi ổng là bác 2 )
Bước chân xuống bến xe miền đông, nó như lạc đi giữa 1 biển người, nó thấy hoảng, xe ôm bu lấy quanh những người vừa bước xuống xe, nó không nghe được họ đang nói gì, nó hoảng thật sự co rúm người lại, ôm chặt cái balo bước lùi liên tiếp, nó dẫm phải chân 1 người dằng sau, quay lại chưa kịp xin lỗi thì nó đã tái xám mặt, nhìn anh ta khiếp quá, đầu trọc lóc, xăm hình vằn vện khắp tay, nó ú ớ
– Nhìn cái đéo gì ? Giẫm phải người khác rồi đứng nhìn thế ah
– Em… em.. em xin lỗi, tại em hoảng quá
– Nghe giọng chú mày hình như quê N.A (Nghệ An), mới vào lần đầu hả ?
– Dạ vâng, em mới vào lần đầu
– Vào làm gì, có chỗ ở chưa, giờ về đâu ?
Hỏi 1 hơi nó không biết trả lời sao, lục tấm giấy ghi địa chỉ nhà bác 2 cho anh đó, ổng nhìn xong hất hàm chỉ cái qua cái quán nước bên cạnh
– Qua đó ngồi với tao, chỗ này gần chỗ tao ở chút xong việc tao chở về, lơ ngơ bắt xe ôm bậy bạ tụi nó thịt mày hết tiền đấy.
Nó líu quíu đi theo ông đó, không hiểu sao nó tin ông đó, có lẽ vì cái giọng nói, đồng hương mà.
Ngồi 1 lúc nó thấy cứ có xe nào tới là có 1 ông đi tới xe đó, chặp sau quay lại quán đưa tiền cho anh ( sau này mới biết ông bảo kê ở đó ), mấy bà bán nước, bán vé số cũng tới đóng tiền cho đàn em của ảnh, ngồi 1 hơi tới gần 7h sáng, đói rã họng ra mà không dám nói gì, ổng cũng không nói thêm lời nào với mình, chút thấy ổng đứng đậy ngoắt 1 anh lại nói gì đó rồi quay qua nó:
– Đứng dậy tao chở mày tới đó
– Dạ
Lên xe ngồi sau lưng ổng mới thấy rõ hình xăm sau gáy, 1 con rít lớn đang cạp vào cổ, nó thấy hơi sợ
– Anh tên Th, mày ngoài đó quê ở huyện nào.
– Dạ em tên L, em ở KS
– Ừh, xa vậy, mày vào đây đi làm hay đi học
– Em tính đi làm rồi kiếm tiền đi học
Anh cười lớn, lúc đó nó không hiểu sao anh cười, nhưng sau này nó hiểu, đời đâu có dễ dàng như thế
Chạy tầm 5 phút thì tới nơi, anh chỉ nhà cho tôi rồi chỉ qua dãy nhà cách đó 3, 4 căn gì đó
– Tao đang ở đây, rảnh qua tao chơi, tao kiếm việc cho làm chứ ngu ngu như mày ai mướn
– Dạ
Anh là người quen đầu tiên ở đất SG và cũng là người mà nó mang ơn nhiều nhất, nó không bao giờ quên được, đến tận bây giờ nó vẫn đều đặn 1 tháng 1 lần xuống BD thăm anh, dù bận thế nào nó cũng phải xuống
Ông bác 2 ( bạn của chú nó ) đúng nghĩa 1 người lính, ông giúp đỡ nó 1 cách nhiệt tình vô điều kiện, nhà ông có 1 dãy trọ cho thuê, có 4 phòng ông dành cho nó 1 phòng sau cùng
– Cứ ở đi khi nào đi làm có tiền gửi bác sau cũng được, tiền bạc sao so sánh với tình đồng đội được con, tốt hơn thì dành dụm tiền mà đi hoc, không học không có tương lai đâu con ah
Ở được tầm 3 ngày thì nó nhờ bác tìm cho nó có việc gì phù hợp để làm
– Yên tâm bác đã tìm việc sẵn cho con rồi, tạm thời cứ làm chỗ này rồi tính tiếp, con nói người ta còn nghe không được thì làm gì hơn được
Bác 2 xin cho nó 1 chân bảo vệ kiêm giữ xe ở 1 quán cafe villa ngoài khu Thanh Đa, quán này khá đẹp, chủ quán là 1 chị còn khá trẻ, tầm 25 tuổi, chồng chị là người thành đạt, không muốn vợ đi làm nên mở luôn cái quán cafe tại biệt thự của ổng để chị làm cho vui, bán được hay không cũng không quan trọng
Ngày bác 2 dẫn nó qua nhận việc, ấn tượng đầu tiên của nó là chị đẹp, phải nói là rất đẹp, ngồi nói chuyện mà nó phải gằm mặt xuống không dám nhìn lên vì cứ nhìn lên là nó không rời mắt được khỏi bộ ngực của chị, chị mặc bộ đầm đen hở cổ có 1 tí mà nhìn muốn lòi con mắt, to và trắng khủng khiếp, lúc chị bước đi cặp mong cong vút cú đánh qua đánh lại tanh tách, nó thầm nuốt nước bọt, quần nó căng cứng vì thằng em biểu tình không đúng lúc tí nào, nó đỏ mặt vì xấu hổ
– Nhìn em nó cũng hiền lành, thôi bác cứ để em nó làm thử vài bữa coi sao, chỗ bác với cháu thì bác yên tâm nếu vào lèm em nó không thiệt thòi đâu
– Vậy cho bác cảm ơn 2 vợ chồng trước, nó làm cả ngày phải không cháu
– Vâng, quán không đông khách lắm nên không chia theo ca, ngồi chơi không ấy mà bác, 7h qua làm 11h nghỉ trưa, chiều 4h đến khi hết khách thì nghỉ
– Vậy cho nó làm hôm nay luôn nha cháu
– Để cháu kêu mấy đứa chỉ việc cho em nó làm
Thế là nó bắt đầu làm ở quán này, nơi mà nó biết mùi đàn bà, biết đến những nhục dục đam mê, những khát khao bùng cháy của một người đàn bà đẹp, nóng bỏng nhưng chưa từng được đáp ứng đầy đủ.
Để lại một bình luận