Mặt trời sắp sửa lặn, cả thành phố đã đồng loạt sáng đèn như để chuẩn bị cho một đêm cuối tuần thật rộn rịp.
Lan đứng trước tấm gương lớn, hết xoay bên phải xong quay sang bên trái, ngắm nghía chiếc mini jupe ngắn cũn cỡn mới lấy về.
Chiều nào cũng vậy, con Lan rất bận rộn với ba cái chuyện ăn mặc của nó. Lan tự biết mình có một thân hình đẹp tuyệt mỹ, cân đối. Cặp đùi trường túc nên rất dễ ăn mặc. Mà thiệt vậy, con Lan mặc cái gì cũng đẹp. Mà dù nó chẳng mặc cái gì hết cũng đẹp chứ đừng nói chi là mặc.
Lan là con một trong gia đình ông bà Hồng. Hai vợ chồng chỉ có mình nó là con, nên hết sức cưng chìu. Lan muốn gì được nấy. Năm 16 tuổi, nó thi trung học bị rớt, nên không chịu đi học nữa. Và bắt đầu sự nghiệp… ăn chơi xã láng.
Con Lan cứ suốt ngày õng ẹo từ dầu trên tới xóm dưới. Nó hết tụ tập với đám thanh niên dàn ca, hát hỏng rồi lại cặp kè với mấy con nhỏ vũ nữ ở cuối xóm ngày đêm tập tành nhảy nhót.
Ở cái xóm nghèo này, không mấy ai ưa nó ngoại trừ mấy thằng choai choai mới lớn. Thấy cái tướng đi õng a õng ẹo của nó di ngang là mấy bà trề môi, hứ hó bóng gió cho bỏ ghét. Có lẽ vì vậy mà từ từ người ta gán cho nó có cái tên là “Lan ngựa.” Nghe tiếng kèn xe Honda inh ỏi ngoài cửa, con Lan bỏ cái lược xuống, quơ vội chiếc bóp dầm bên cạnh rồi phóng nhanh ra cửa.
Ông bà Hồng đang ăn dở bữa cơm, ngưng lại hỏi với theo nó:
– Sao hỏng cơm nước rồi hãy đi?
– Mày đi rồi chừng nào về?
Con Lan không thèm trả lời. Nó đã quá quen thuộc với những câu hỏi ấm ớ như vậy từ lâu rồi. Nó vừa phóng lên xe, ôm eo ếch thằng bồ nó vừa nói vọng vào nhà:
– Đi chơi… Chừng nào chán thì về.
Nói xong, nó cười nắc nẻ trong lúc thằng kếp rồ mạnh máy xe. Chiếc Honda 90 phân khối gầm rú trong con hẻm nhỏ, rồi phóng đi như mũi tên.
Vũ trường vào đêm thứ bảy thật là náo nhiệt. Từ ngoài bước vô, hai đứa nó chưa quen mắt nên phải đứng lại tìm kiếm.
Từ trong góc, nhiều giọng nói nhao nhao lên kêu hai đứa nó:
– Hùng, Lan. Đây nè!
Hùng nhìn về phía đó: Nó nhận ra đám bạn bè ăn chơi của nó đang ngồi lố nhố. Hùng kéo tay con Lan đi về hướng đó.
Gã hầu bàn đến đứng sau lưng chờ đợi. Không cần hỏi ý kiến con Lan, Hùng kêu luôn:
– Hai chai bia?
Gã hầu bàn lui ra. Lan quay lại nói với theo:
– Một gói Con Mèo nữa.
Trong bàn, từng cặp từng cặp ngồi sát nhau. Lan nhận ra cặp ngồi kế nó la Huy, Thúy, kế đến là Cường Dung, Tuấn và Khánh.
Tất cả mấy đứa nó hình như chưa đứa nào đủ 21 tuổi để bước chân vào vũ trường. Nhưng chưa bao giờ tụi nó bị gã gác cửa làm khó dễ.
Cứ thấy cái bản mặt tụi nó là gã làm lơ không xét hỏi căn cước như những người khác. Và dĩ nhiên là tụi nó cũng chẳng bao giờ chịu bỏ tiền ra dễ mua vé vào cửa như thiên hạ. Gã gác cửa biết rằng chỉ cần làm khó tụi nó một lần là chắc chắn gã sẽ bị đòn mềm xương. Và như thế thì đương nhiên gã phải bỏ cái nghề gác cửa vũ trường. Và hỏng chừng gã cũng phải bỏ luôn cái đất Sài Gòn này nếu muốn sống yên ổn với vợ con.
Đám thanh niên cũng biết là lão gác cửa ngán tụi nó. Nhưng cảnh sát thì chắc chắn là không ngán tụi nó chút nào, nên cũng biết khôn. Bọn chúng rút vô một góc mà quậy, chớ không dám lớn lối quá đáng. Lỡ có chuyện gì còn tính việc rút lui theo ngả sau mà chạy.
Lan dơ cao hai chai bia mới khui lên mời cả bọn:
– Vô, vô Chúc mừng… “ai cũng có đồ chơi.”
Mấy đứa con gái đồng loạt hưởng ứng. Hai ba đứa cùng đưa cao mấy chai bia lên cụng, miệng đưa đẩy…
– Có đồ chơi mà hỏng chơi là ngu. Trước sau gì cũng hưởng. Làm sớm… nghl sớm.
Cả bọn nhao nhao lên:
– Đúng! Trăm phần trăm! Vô, vô.
Ban nhạc đang chơi nhịp điệu Slow. Đèn sáng mờ mờ. Từng cặp nhân tình họ ôm siết nhau trên sàn nhảy, thả từng bước rã rời theo điệu nhạc. Gã thổi Saxo dưa mắt nhìn về góc vũ trường, nơi đám con Lan ngựa đang ồn ào cụng ly. Hắn đưa mắt ra hiệu cho ban nhạc chuyển sang diệu Twist dồn dập.
Đèn tự nhiên bật sáng lên. Mọi người không ai bảo ai, đồng loạt ào ra sàn nhảy.
Bọn con Lan cũng ngưng uống, kéo nhau hết ra sàn nhảy. Cả dám giật như bị kinh phong. Đám con gái uốn éo, vặn mình như rắn hổ mang rình mồi. Con Lan cũng nổi hứng. Nó “te” sát xuống sàn gỗ làm lòi cẵ chiếc quần xì líp trắng bên trong giữa tiếng vỗ tay cổ võ của đám con trai.
Tiếng kèn, tiếng trống, tiếng đàn, tiếng ca hòa lẫn với mùi rượu, mùi khói thuốc vả cả mùi hôi nách, làm cả bọn như say lên. Chúng la hét, gào thét điên loạn như một bầy mất trí…
Ban nhạc đã chơi bài tạm biệt. Đèn bật sáng choang lên. Khách khứa lục tục kéo nhau ra về. Riêng cái bàn bọn con lan vẫn còn ngồi nán lại. Hùng lên tiếng hỏi:
– Bây giờ đi đâu đây?
Cường tình nguyện:
– Kéo hết về nhà tao đi. Còn mấy két bia ở nhà hổng ai uống. Dễ lâu nó… mất giá.
Dung phản đối:
– Thôi. Về đó gặp ông ‘Dượng Hậu’ của anh chắc không dược đâu, ổng cứ nhìn em trừng trừng… như muốn… lột quần con người ta.
Lan xen vô:
– Thì bữa nào mày… lột quần cho ổng coi một bữa là ổng hết nhìn chớ gì.
Cả bọn vỗ tay hoan hô ý kiến của Lan:
– Ê bữa nào mày lột quần nhớ cho tụi này hay để đến coi với nhe.
Dung phản phé lại:
– Muốn coi thì biểu con Thúy với con Khánh nó lột ra cho mà coi.
Huy và Tuấn cười hô hố trả lời:
– Coi hoài, chán rồi. Bây giờ kiếm cái khác coi.
Hùng nhắc lại:
– Thôi… Tính di dâu đi chớ. Vũ trường đóng cửa rồi. Hay là… đi Vũng Tàu chơi.
Cả bọn nhao nhao lên:
– Đúng! Đi Vũng Tàu chơi. Ý kiến hay đó.
Cả bọn kéo nhau ra xe. Từng cặp một đèo nhau trên Honda rồi họ phóng như lao thẳng về hướng xa lộ Biên Hòa.
Bà Thoa đi ra đi vô ra vẻ nóng ruột. Đã gần 2 giờ sáng rồi mà không thấy Cường về nhà, nên bà cũng hơi lo trong bụng.
Chồng bà Thoa chết đã hơn 5 năm nay. Hai vợ chồng bà chỉ có Cường là con một, nên bao nhiêu tình thương đều dồn hết cho nó. Có lẽ vì vậy mà Cường không hề thiếu thốn một món gì hắn muốn. Tối ngày ăn diện, lêu lổng theo bè bạn ăn chơi trác táng.
Sau khi chồng chết di, bà Thoa một tay tần tảo nuôi con ăn học. Nhưng Cường chỉ lợi dụng chuyện học hành để vòi tiền bà đi chơi với gái.
Bà Thoa cũng là một loại người có nhan sắc. Chồng hà chết khi bà mới ngoài 30 tuổi. Gái một con trông mòn con mắt. Bà Thoa có cái nét đẹp của một người phụ nữ quý phái. Dáng người dong dỏng cao, thân hình tròn trịa, đầy đặn, cân đối nên không thiếu những gã đàn ông nhào vô kiếm chút cháo.
Trong số những kẻ theo săn đón. Bà Thoa để ý đến ông Hậu, một người đàn ông tướng tá rất sang trọng, quần áo bảnh bao chải chuốt.
Từ ngày chồng bà chết, ngày nào ông Hậu cũng tới lui thăm hỏi. Ông tỏ vẻ lo lắng, quan tâm đến bà Thoa. Ông cũng không quên mua sắm lặt vặt cho Cường để lấy lòng nó. Bữa thì ông cho nó sợi dây nịt Hitcock, hôm thì tặng nó cái đồng hồ Omega mà ông đang đeo làm bà Thoa cảm động ra mặt.
Thật ra thì ông cho nó cái đồng hồ đang đeo là vì ông mới “địa” dược cái “Longine” vàng của bà bồ có sạp vải trong Chợ Lớn.
Bà Thoa bắt đầu quen dần với sự xuất hiện của ông Hậu trong ngôi nhà của bà. Tuy nhiên, bà chỉ cho ông ở lại chơi đến tối là phải về. Bà không muốn vội vã mang tiếng với họ hàng cũng như lối xóm.
Đã mấy lần, ông Hậu tỏ tình với bà. Ông ngỏ ý muốn chắp nối, nhưng bà Thoa không đồng ý. Bà viện lý do cần thêm một thời gian để tìm hiểu thêm. Và cũng đã có một lần, thừa lúc thằng Cường đi chơi vắng nhà, ông Hậu sỗ sàng ôm lấy bà mà hôn. Bà Thoa cương quyết tỏ thái độ ngay tức khắc. Bà nói thẳng với ông Hậu:
– Tôi chỉ coi anh như một người bạn, không hơn không kém. Nếu anh còn có một cử chỉ nào như vậy nữa, buộc lòng tôi phải cấm anh đến đây.
Ông Hậu bẽn lẽn chữa thẹn:
– Anh yêu em nên mới làm như vậy. Em cho anh xin lỗi. Anh hứa sẽ xứng đáng với lòng tin của em. Bà Thoa chỉ cảnh cáo dằn mặt vậy thôi. Chứ nếu trong bụng bà không thích thì dễ gì bà để cho ông lui tới nhà bà. Quả đúng như ý bà Thoa. Sau lần cảnh cáo đó, ông Hậu say mê bà Thoa hơn. Ông coi bà như một người đàn bà “Tiết Hạnh Khả Phong” Và nghĩ thầm: “Bằng mọi giá ông phải chiếm bà cho bằng được.” Bà Thoa nhìn lại đồng hồ một lần nữa rồi quay sang ông Hậu hỏi:
– Anh có đi đủ hết các bót cảnh sát chưa?
Ông Hậu sốt sắng:
– Anh đã đi đủ các nơi rồi. Họ bảo là không có ai tên Lê Tuấn Cl. Tờng cả. Anh còn nhờ họ gọi máy hỏi khắp các nơi khác cũng không có.
Càng nghe ông Hậu trả lời, bà Thoa càng quýnh lên. Gia tài hai vợ chồng chỉ có một mình Cường là con một. Nay ổng chết di, bà chỉ còn Cường là niềm vui duy nhất cho bà. Lỡ mà Cường có mệnh hệ nào chắc bà sẽ không sống nổi. Càng suy nghĩ, bà Thoa càng lo sợ. Giờ phút này bà mới thấy rõ sự yếu đuối của một người đàn bà. Phải chi ba của Tuấn Cường còn sống. Phải chi trong nhà có một người đàn ông.
Bà Thoa cảm thấy bủn rủn cả tứ chi, không còn đứng vững nổi, người bả khuỵu xuống.
Ông Hậu liếc thấy, không bỏ lỡ cơ hội, ông nhào tới đỡ lấy bà Thoa trên tay, rồi bế bà từ từ bước thẳng vào buồng ngủ.
Bây giờ bà Thoa mới cảm thấy thấm thía sự cô đơn của một người đàn bà không chồng. Cũng như bây giờ, không có ai để bà nương tựa lúc tinh thần suy sụp Bà Thoa khóc rấm rứt trong vòng tay vỗ về của ông Hậu. Bà than thở:
– Anh đâu có hiểu cái nỗi khổ tâm của em. Lúc ba nó còn sống, ổng lúc nào cũng lo lắng, giáo dục cho nó nên người. Nhưng từ lúc ổng mất đi, em phải lo gánh vác tất cả mọi việc, không còn thì giờ dễ mà dạy dỗ nó. Nên em buồn lắm.
Ông Hậu trấn an:
– Em đừng lo. Từ đây về sau anh sẽ cố gắng gần gũi nó, tìm hiểu để giúp đỡ nó. Và lúc nào anh cũng thương nó như là… con của anh vậy.
Bà Thoa cảm thấy an tâm trong vòng tay ông Hậu. Bà nằm yên đón nhận cái hôn đầu tiên của ông kể từ ngày chồng bà chết.
Ông Hậu nằm xuống bên cạnh, bàn tay ông vuốt ve khắp người, làm bà Thoa dù trong lúc đang lo lắng cũng cảm thấy một luồng điện ấm áp đang chạy rần rần trong cơ thể. Bà Thoa thỉnh thoảng rướn người giống như cái thời mới lấy chồng.
Ông Hậu năm nay đã ngoài 40 nhưng vẫn chưa có vợ. Không ai biết ông sống bằng nghề gì. Chỉ thấy ông suốt ngày áo quần bảnh chọe, sang trọng. Chiếc lắc vàng hai lượng lúc nào cũng xệ xệ bên tay trái. Tay phải không lúc nào thiếu cái đồng hồ Longines dây vàng sáng chói, đắt tiền. Sợi dây chuyền vàng to lớn dược kéo nặng dưới cổ bởi cái mặt cẩm thạch xanh biếc. Lúc nào cũng thấy ông với cặp kính mát Rayon to bản trên mặt, lái chiếc Vespa vòng vòng khắp nơi.
Người thì bảo là ông… “chạy áp phe”, cũng có kẻ tỏ vẻ sành đời bảo ông chuyên môn di lường gạt mấy bà góa. Nhưng ai nói gì thì nói, trước mặt ông họ cũng khúm núm, coi ông như người trên. Bởi lẽ ông Hậu tỏ ra chững chạc, cuộc sống của ông là… lúc nào đồng tiền cũng đi trước.
Nghe hơi thở của bà Thoa càng lúc càng mạnh hơn, ông Hậu biết mình phải nên làm cái gì. Ông lần tay mở từng hột nút trên chiếc áo ngủ mỏng manh, rồi từ từ lột hẳn ra khỏi người bà Thoa.
Cặp vú no tròn săn cứng của người đàn bà một con, đang ở vào thời kỳ nảy nở nhất, to và tròn như trái vú sữa bày ra thật ngon lành trước mắt của ông. Ông Hậu từ từ cúi đầu xuống, le lưỡi liếm đầu vú bà Thoa một cách trân trọng và sung sướng.
Cặp mắt bà Thoa khép lại. Liai hàng mi dài cong vút thỉnh thoảng chỉ còn di động theo từng cái cau mày mỗi khi bà trân mình sung sướng. Bờ môi mọng đỏ thỉnh thoảng hé mở cho thấy hàm răng trắng đều như hạt bắp của bà đang nghiến chặt như muốn ngăn không cho tiếng rên rl thoát ra từ cửa miệng.
Ông Hậu miệng nút vú bên này, tay bóp vú bên kia làm bà Thoa càng lúc càng đê mê. Bà chẳng còn biết cái quần bà dã bị ông Hậu kco tuột ra từ lúc nào không hay nữa.
Chỉ biết là khi ông Hậu liếm dài từ trên vú xuống đến rốn, rồi xuống từ từ tới chiếc mu cao rậm đen đầy lông lá thì bà Thoa cứ kêu rên ư ứ trong cổ họng.
Ông Hậu là một tay chơi đúng nghĩa. Chuyện ái ân ông đã có quá nhiều kinh nghiệm. Hết bà này đến bà nọ đã qua trong cuộc đời ông. Những mánh khóe kỹ thuật làm sao để các bà lên tận chín tầng mây, các bà đã chỉ dạy hết cho ông. Ông Hậu thuộc lòng như cơm bữa, thuộc còn hơn “thuộc tên ba má ông” nữa.
Thật nhẹ nhàng, ông Hậu banh rộng hai chân bà Thoa ra, cúi đầu áp dụng chiêu thức “chó liếm dĩa.” Cái lưỡi của ông vừa nhám, vừa dài, cứ nhè vào mồng đốc, cái chỗ… “dã” nhứt của bà Thoa mà liếm. Cái đầu ông không nhúc nhích, nhưng cái lưỡi thì cứ vét lên, vét xuống liên tục, làm bà Thoa cứ hóng lên nhóng xuống mông dít như không muốn cho lưỡi ông rời khỏi lồn bà.
Để lại một bình luận