Xin chào, mình là Hà, học sinh lớp 12 trường Nguyễn Quyết. Lớp Tôi có thành tích tệ nhất, nói một cách đơn giản, lớp tôi bị coi thường vì cấp độ thấp. Luôn bị coi thường, nhạo báng. Luôn sống trong sự nhục nhã. “Kém Thông minh có gì sai? Những người như vậy thường tự do, không phải là tù nhân của sách” ai đó đã nói với tôi, trớ trêu thay…
– Cả lớp đứng! Nghiêm chỉnh!
Tôi mang thân phận lớp trưởng.
– Ối dào… Tại sao trường lại cho mình làm lớp trưởng… Này, các cậu nghe mình nói gì không hả?
– Tụi bây ở lại học vui vẻ nha, tao cúp đây…
Con ngân cầm cặp đi ra khỏi chỗ ngồi.
– Tao nữa…
– Tao! Tao cũng cúp học nữa…
Dứt lời cả đám chạy ào ra ngoài như gà mắc đẻ thế là trong lớp chỉ còn một con nhỏ lớp trưởng như tôi đứng đơ ra như người mất hồn.
Khi tụi nó đi ngang qua hành lang lớp 12 – A1, thì bị lũ bọn 12 – A1 chọc ghẹo, nói xoáy.
– Nhìn đi, tụi nó học dốt quá nên mới nghỉ học.
– Thấy gì chưa, học mới xíu đã uể oải về, người như vậy sao thành công được đúng không chúng mày?
– Sắp thi học kỳ đến nơi rồi… Óc bò thì chịu thôi…
– Người thì to nhưng não như con bò.
Những tiếng xì xào bàn tán vang lên, chúng nó chỉ biết cúi mặt bước đi, nhưng một trong số đó quá tức giận nên có một người đã vô tình làm vỡ cửa kính tầng một.
*RẦM… Xoảng *
Bất ngờ có tiếng của thầy giám thị vang lên:
– Đứa nào… vừa làm bể cửa kính thế?
Tôi, Hà, là lớp trưởng, nhưng tôi chỉ là danh nghĩa thôi, nhưng tôi học rất tệ, dễ thương đồng thời cũng hay khóc nhè… Ngân, nhỏ bạn thân của tôi, con gái của ông trùm công nghệ hacker, thật ra thì học rất giỏi nhưng lại thích gây sự.
Cả lớp im phăng phắc, không một tiếng động, lớp tôi lại ung dung đi về.
– Ặc, ông bảo vệ khóa cửa rồi làm sao về đây.
– Leo rào ra là xong chứ gì…
Giọng của thằng Tâm…
Một thằng bự con nhất trong nhóm, hiểu nhiệm vụ của mình, nó quỳ xuống đất, Giơ lưng lên và nói:
– Tụi mày trèo lên lưng tao rồi trèo qua.
Từng người một leo lên lưng nó rồi trèo qua hàng rào, cuối cùng đến lượt tôi và Ngân, nhưng tôi và Ngân không dám trèo qua rào. Hiểu ý, thằng Tâm và thằng Tèo cởi quần ném cho tôi và Ngân mặc vào.
Tôi nhảy xuống từ hàng rào và vô tình vấp ngã, khiến tôi đập đầu xuống đất. Nhỏ Ngân chạy đến đỡ tôi dây đồng thời nở một nụ cười, nụ cười chết người dễ thương của nó.
– Cảm ơn bạn…
Tôi mỉm cười lại với nó.
Lúc này trong trường.
– Oh… Lớp 10 cúp học à… Không được không được… không ra thể thống gì nữa hả.
Giọng của thầy giám thị có vẻ tức giận.
Khoảng vài phút sau, thầy giám thị khẽ nhếch miệng cười nói:
– Xem chúng bay làm loạn được bao lâu… khà… khà…
Lần này là trong một con hẻm nhỏ.
Tiếng xì xào bàn tán của các bà già vang lên:
– Nhìn con bé kia là biết, đi học mà đánh phấn rất nhiều, y như ma trong phim kinh dị usa. Thậm chí còn mặc một chiếc váy ngắn hơn đùi và còn khoe cả mông, thật là xấu hổ.
– Hứ… hứ…
Nhỏ Ngân còn liếc mấy bà già đó.
– Thôi bỏ đi Ngân dù gì họ cũng đáng là các bậc tiền bối.
– Uhm… được rồi.
– Ê Hà, tụi mình đi ăn kem không?
Tôi quay sang hỏi nhỏ Ngân:
– Ăn kem ở đâu vậy?
– Mình biết một chỗ bán kem rất ngon mình dẫn bạn đến đấy.
Nói rồi Ngân nắm tay tôi kéo đến quán kem mà cậu ấy vừa nhắc. Không ngờ cái quán kem này tuy nhỏ hẹp nhưng nội thất bên trong lại trang hoàng lộng lẫy.
– Xin chào, mời hai em ngồi.
Giọng nói của anh chủ quán kem.
– Anh ơi… cho em 2 ly kem chocolate dâu đi anh.
– Ok… ok… có ngay… có ngay…
Khoảng vài phút sau, hai ly kem chocolate dâu được đặt lên bàn.
– Mời hai em hưởng thức.
– Dạ tụi em cảm ơn anh ạh.
Tôi vừa ăn vừa lên tiếng hỏi nhỏ Ngân:
– Bạn hay ăn kem ở đây ưh?
– Uhm… đúng vậy mình hay ăn kem ở đây.
Lúc này nhỏ Ngân nó nhìn tôi và mỉm cười tủm tỉm, thấy thế thì tôi thắc mắc hỏi:
– Sao thế có chuyện gì sao?
– Ah… không có gì đâu mình thấy Hà xinh xắn đáng yêu lắm luôn ấy.
Tôi đỏ mặt ngại ngùng nói:
– Thật không đấy, mình không xinh xắn đáng yêu đâu.
Nhỏ Ngân ngồi sát bên tôi đưa tay vuốt ve khuôn mặt và mái tóc óng ả của tôi rồi từ từ áp đôi môi của nó vào môi tôi. Và cả hai chúng tôi đã trao nhau nụ hôn say đắm.
Sau khi hôn miệng nhau một lúc, tôi đẩy nhẹ Ngân ra và nói:
– Thôi, cũng muộn rồi, về thôi.
– Uh cũng được.
Trên đường về, tôi cứ cúi gằm mặt không dám ngẩng lên, thấy thế nhỏ Ngân cười trêu chọc tôi khiến tôi bực bội nói:
– Hứ… không muốn chơi với bạn nữa.
Thấy tôi bực bội thì nhỏ Ngân không trêu chọc nữa mà ôm chầm lấy tôi thì thào:
– Mình yêu Hà.
– Hả… hả… Oát đờ con heo?
– Uầy, cái con heo gì ở đây vậy, nói thật Ngân yêu Hà lắm.
Tôi nắm lấy tay nhỏ Ngân mỉm cười nói:
– Ừh mình biết rồi… Hi… hi… mình cũng thích Ngân.
Sáng ngày hôm sau.
Chúng tôi hẹn nhau đi ăn sáng rồi cuối cùng nhau vào lớp học.
– Nhìn lũ dốt nát kia kìa cũng bày đặt đi học đấy, tụi nó chỉ là những đứa ngu dốt của đáy xã hội.
Những tiếng xì xầm vang lên, nhỏ Ngân chợt dừng ăn lại, tính đứng lên chửi lũ chúng nó cho hả giận. Nhưng bị tôi giữ lại.
– Ăn đi Ngân, đừng để ý đến tụi nó.
Chợt lúc này con Ngọc lớp trưởng của khối 12 – A7 bước đến cười nói:
– Mọi người ơi, hôm qua tình cờ đi ngang qua quán kem và thấy…
– Thấy gì vậy nói nghe coi chơi?
– Tôi thấy nhỏ Ngân và nhỏ Hà hôn nhau tình tứ.
Nhỏ Ngân bực mình đứng dậy chửi:
– Đậu xanh, mày vừa nói gì vậy con nhỏ kia?
– Tao bảo mày với nhỏ Hà hôn nhau tình tứ rồi thì sao?
– Đậu xanh rau má, mày có tin không…
Nhỏ Ngọc cũng không vừa và cũng gân cổ lên cãi:
– Ok tao thách mày đấy, mày làm gì được tao.
Sau đó, cả hai lao vào nhau và đánh nhau, Ngân dùng judo hất Ngọc xuống đất. Chưa trút hết cơn giận, nó ôm chặt lấy nhỏ Ngọc gầm gừ nói:
– Bây giờ là lúc cho mày thử món ăn độc đáo.
Mặt nhỏ Ngân từ từ áp sát mặt con Ngọc, cho đến khi cả hai dính sát vào nhau một chỗ, đôi môi mềm mại của Ngân dán chặt vào đôi môi hồng hồng của Ngọc.
Cái đầu lưỡi mềm mại của nó luồn vào miệng Ngọc. Cảm nhận được đầu lưỡi của con Ngọc, môi nó mút nhẹ và liếm nhẹ cái đầu lưỡi của Ngọc.
Đầu lưỡi của nó linh hoạt di chuyển sâu vào bên trong miệng của con Ngọc, thưởng thức nước miếng của Ngọc, nó có cảm giác như mật ngọt nguyên chất.
Không thể nào chịu đựng được nữa con Ngọc đáp lại nụ hôn của nó, đầu lưỡi của chúng nó quấn lấy nhau.
Hơi thở của Ngọc bắt đầu hỗn loạn, đầu óc cũng trở nên trống rỗng. Lại đến, cảm giác ấy lại đến rồi. Con ngọc không thể hình dung ra được tình trạng của nó trong lúc này, cảm giác như đã quên hết tất cả, chỉ say sưa với nụ hôn nồng cháy này.
Nhưng lần này sự say mê ấy không phải của riêng một mình nó.
Hơi thở của nhỏ Ngân cũng bắt đầu sản khoái, có cảm thấy kỹ xảo hôn đã thuần thục hơn rất nhiều, thậm chí khơi dậy du͙c vọng trong lòng.
Ngưng nụ hôn môi lại, giọng nói khiêu khích của nhỏ Ngân vang vọng bên tai con Ngọc:
– Con kia… mày cảm giác sung sướng chứ?
Lúc này trạng thái của con Ngọc vẫn chưa trở lại bình thường, nhưng một cảm giác lại bao quanh nó…
Môi nhỏ Ngân rơi xuống vành tai nhạy cảm của Ngọc, thè lưỡi liếm vành tai nó, cả người nó run lên, mắt nhắm lại. Giờ thì con Ngọc thực sự đắm chìm trong đó…
Nhưng lần này… cơn giận dữ trong lòng nó đã được hạ xuống, nó nghiêm túc tận hưởng từng cảm giác từ phía Ngân… Giờ phút này, trong phòng ăn tràn ngập hương vị tình ái…
Bàn tay nhỏ Ngân từ từ di chuyển đến khóa áo của con Ngọc, duỗi ngón tay nắm lấy nút áo.
Trong loạn lạc con ngọc vẫn tìm được ý thức của mình, đồng phục đã bị cởi ra, lộ ra thân thể trắng trẻo nõn nà, còn phần dưới không một cọng long, con Ngọc vội vàng dùng hết sức lực đẩy nhỏ Ngân ra:
“Không được…”
Sức lực mềm yếu của nó, căn bản không thể khiến cho Nhỏ Ngân dừng lại động tác, âm thanh ở cổ phát ra của con Ngọc… ư… ư…
Gợi lên nụ cười xấu xa, môi từ từ kề vào môi con Ngọc, đồng thời vang lên giọng nói thâm thúy:
“Bé con, không cần cầu xin chị đâu.”
Cái giọng trầm thấp mê người ấy dụ hoặc con người ta, khiến não bộ của con Ngọc một mảnh hỗn loạn, biết rõ Nhỏ Ngân đa đùa bỡn, cố ý dùng loại âm thanh đó nói cho nó nghe!
Đầu lưỡi nhỏ Ngân nhẹ nhàng quấn lấy đầu lưỡi của nó. Mê loạn xâm nhập vào người, hai cánh tay đang giữ chặt cánh tay con Ngọc dần dần thả lỏng ra, đôi tay từ từ trượt xuống bên hông.
Cái đầu lưỡi tinh tế của Ngân lúc này mơn trớn đầu môi của Ngọc, đồng thời đôi bàn tay ấy lần xuống cởi từng cúc váy đồng phục, thoáng chốc chiếc váy đồng phục của Ngân đã cởi hẳn ra…
Hai cơ thể trần truồng đó lúc này bắt đầu vật lộn trên bàn ăn, Con Ngọc cố chống cự quyết liệt với nhỏ Ngân, nhỏ Ngân lúc này cố dùng hai tay kẹp giữ hai cánh tay để áp sát bướm của mình vào bướm con Ngọc.
Nhỏ Ngân nhanh chóng nhún hông phành phạch lên hông Ngọc. “… Ư… ưm…” Trong căn phòng ăn yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng rên rỉ của con Ngọc, tiếng tim đập, hơi thở hổn hển.
Sau đó khựng lại, lúc này Ngân nhìn thẳng vào mặt Ngọc như kiểu “Sao mày làm gì được tao nào…”.
Con Ngọc tức giận hét lên:
– Có ngon thì buông tao ra nào…
– Buôn mày ra ư? Còn lâu.
Nói xong Ngân tiếp tục công việc dang dở của mình mặc cho Ngọc la hét ầm ĩ nhưng nhỏ Ngân vẫn nắc mạnh tạo nên những tiếng phành phạch và rên rỉ vang khắp phòng.
Chứng kiến những màn này nên tôi đành bất lực không biết làm sao, mãi cho đến khi loa của trường vang lên…
– Em Ngân và em Ngọc lên phòng thầy giám thị…
Sau năm phút, cả hai đã có mặt tại phòng thầy giám thị.
Thầy giám thị lúc này lên tiếng:
– E… hèm… Kể từ bây giờ, hai em sẽ học dưới phòng 28 nhé, vì tội…
Con ngọc lúc này không chịu lép vế nên lên tiếng:
– Thưa thầy… Nó…
Nhỏ Ngân hốt hoảng đập bàn:
– Cái gì??? Phòng bỏ hoang đó sao??? Không được đâu thầy.
Khiến cho ông thầy giám thị giật nảy mình.
– Ờ… Đó là ý kiến của thầy hiệu trưởng, ta không biết…
– Không được thưa thầy trong đó có ma…
Nhỏ Ngân và con Ngọc đồng thanh lên tiếng.
Thầy giám thị mỉm cười mưu mô:
– Vào trong đó hai em tha hồ… chuyện ấy.
Dứt lời thầy giám thị đứng dậy dẫn nhỏ Ngân và con Ngọc đến căn phòng số 28.
*Cạch*
Tiếng cánh cửa kéo ra.
– Cây chổi, khăn, hốt rác, lau nhà ở góc tường đấy hai đứa mau chóng làm vệ sinh sạch sẽ nơi này cho thầy.
– Phòng này rộng quá, thưa thầy làm sao tụi em dọn dẹp hết được?
Thầy giám thị đứng nghiêm nghị nói:
– Không biết, hai đứa làm gì thì làm nhưng phải dọn dẹp xong căn phòng này cho tôi.
Nói xong thầy giám thị rời đi, sau khi thầy giám thị rời đi, tụi nó cởi hết y phục để dọn phòng.
Sau 30 phút đồng hồ trôi qua.
– Ôi… Phì phì… Mệt thật…
Con Ngọc ngồi bệt xuống đất than thở.
– Khặc… khặc…
Một giọng cười vang lên đầy ghê rợn.
Con ngọc bực bội quát mắng:
– Mày cười cái gì hả vì mày mà…
Nhỏ Ngân gân cổ lên cãi lại:
– Đậu xanh rau má ai cười mày chứ?
Thế là cả hai lao vào ẩu đả, thậm chí còn vật lộn với nhau. Đánh nhau một hồi mệt quá, cả hai nằm đè lên nhau thở hổn hển. Bốn mắt chạm nhau, rồi từ từ áp môi vào nhau và trao nhau nụ hôn nồng cháy.
Tụi nó cứ thế mà nằm đó hôn miệng nhau trên nền đất bụi bặm. Lưỡi và môi của tụi nó quấn lấy nhau đến mức cuồng nhiệt mà quên rằng chúng là kẻ thù đội trời chung.
Đang lúc cao trào thì Ngọc đặt tay lên môi nhỏ Ngân khiến nhỏ Ngân tò mò hỏi:
– Đang hôn miệng nhau mà?
– Mày có nghe thấy tiếng gì không vầy Ngân? Nó phát ra từ vách tường bên kia.
Mặc kệ con Ngọc nói gì, nhỏ Ngân tiếp tục cúi xuống hôn lên môi nàng. Biết không thể ngăn nhỏ Ngân lại, con Ngọc đành đáp trả lại đôi môi của nhỏ Ngân. Dù đang hôn môi nhau nhưng ánh mắt của Ngọc luôn hướng về nơi phát ra tiếng cười đó.
Thấy Ngọc không chú tâm đến việc hôn miệng nhau nữa làm nhỏ Ngân mất hứng nằm bên cạnh càu nhàu. Ngọc đứng dậy phủi bụi trên tấm thân trần truồng rồi đi thẳng về phía phát ra tiếng cười.
Phần 2: Trò chơi kinh dị
Lúc này tại phòng học…
Bỗng dưng điện thoại của tôi reo lên:
*Ting… ting*
“Xin lỗi ai thế? Sao biết sđt của tôi?”
Đầu dây bên kia trả lời với một giọng của người phụ nữ lạ:
“Cô bé, cô hỏi nhiều quá đấy, hay là đồng ý chơi trò chơi đi rồi ta nói, cô nhóc có phải là Hà không?”.
– Phải, tôi là Hà đây, mà trò chơi gì?
“Xem nào, xem nào, để ta suy nghĩ xem có trò chơi gì đã nào?”
Thấy người bên kia im lặng khiến cho tôi bực bội quát mắng:
“Bà muốn tôi chơi cái gì?”.
“Ưm… Bây giờ nhóc con hãy đến căn phòng số 28 sau đó ta sẽ gọi lại… khặc… khặc…”
Sau đó, tôi xin phép cô chủ nhiệm hôm nay nghỉ một tiết rồi tức tốc chạy thẳng lên phòng số 28. Đến nơi thì không thấy nhỏ Ngân và con Ngọc đâu cả, chỉ có một đống váy ngắn và quần áo lót nằm trên bàn.
Đúng lúc này điện thoại của tôi reo lên:
*Ting… ting*
– Được rồi, tôi đến rồi đấy, giờ bà có thể nói thẳng ra đi bà muốn gì?
Để lại một bình luận