Phần 1: Rời xa thành thị
– “Dậy… dậy đi Hải ơi… sáng rồi con… dậy ăn sáng rồi còn đi cho sớm…”
Tiếng mẹ Hải thúc giục…
Năm nào cũng thế đến kỳ nghỉ hè là ông Việt bố Hải sẽ cho cả gia đình về quê chơi thăm ông bà nội nó… vì đợt này chú nó xây nhà mới bố Hải là kỹ sư… ông sẽ về và ở đó thiết kế và giám sát thi công hộ chú nó vài buổi, nên Hải sẽ được ở lại chơi lâu hơn mọi lần. Hải rất háo hức được về quê chơi vì từ bé nó đã được sinh ra và lớn lên ở đó, nhưng 4 năm trước bố mẹ nó chuyển nhà ra phố để tiện cho công tác của bố nó. Hải tức tốc đánh răng rửa mặt, rồi ăn sáng cùng gia đình thu dọn hành lý… đã gần 2 năm do dịch bệnh liên miên cộng thêm công việc của bố nó khá bận mà nó chưa được về quê chơi rồi. Đợt này vì mẹ nó và e trai không thể đi được nên chỉ có 2 bố con nó về.
Hải lên xe ô tô đi được 1 lúc thì nó ngủ thiếp đi lúc nào không biết, giật mình tỉnh dậy đã thấy xung quanh mình toàn là cánh đồng lúa xanh bạt ngàn.
– “Sắp đến nơi chưa bố ơi” Hải sốt ruột hỏi bố.
– “Sắp rồi… khoảng 15p nữa thôi”
Hải tiếp tục ngắm nhìn khung cảnh miền quê, lần nào cũng vậy cứ về quê là những ký ức thời thơ ấu lại ùa về trong tâm trí nó, nó nhớ những ngày cùng đám bạn lùa trâu ra đồng, thả diều. Cùng nhau tụ tập đào trộm khoai ra cánh đồng nướng… cùng nhau tắm mát giữa trưa hè… Những thú vui mà nó không thể nào tìm thấy ở nơi thành thị.
Gần 20p sau khung những khung cảnh quen thuộc đã hiện ra trước mắt nó, cái cổng làng nhà ông bà nó đây rồi, nó chợt thấy háo hức đến mức mở cửa kính xe để nếu thấy lũ bạn cũ nó sẽ gọi thật to để chúng nó biết là nó đã về.
Vài phút sau đã đến nhà ông bà nội nó, Hải vội vã mở cửa xe xuống kéo mở cánh cổng để xe bố nó tiến vào.
– “Cha bố bà nhà nó hai bố con nó đã về rồi kia kìa” giọng bà nội Hải vang lên từ dưới bếp.
– “Cháu chào bà… cháu chào ông” Hải vội vã chạy lại phía cái bếp nơi có tiếng bà nội.
– “Hai bố con về rồi đấy à… Đi nhanh gớm nhỉ”
– “Con chào ông bà… 2 bố con đi sớm cho đỡ nắng ông ạ” tiếng ông Việt trả lời.
– “Hải… mang quần áo với đồ đạc vào đi”
Hải chạy lại mở cốp xe lễ khẽ bê đồ đạc vào nhà.
– “Cứ để ở phòng ngoài ấy cháu… sao chúng mày mang nhiều đồ về thế”
– “Con có ít đồ mua biếu ông bà với các cháu nhà chú Biển… ôi giời may mà cốp xe chật chứ không vợ con còn bắt mang nữa cơ ông ạ”
– “Thế 2 mẹ con nó không về à”
– “Dạ vâng thằng cu Hiếu nó học hè nên nhà con phải ở lại không về được ông ạ… con chắc cũng ở đây dăm bảy ngày là về thôi…”
– “Ừ cứ ở đến bao giờ thì ở… Hải thay quần áo đi… mặc quần đùi thôi cho mát… cha bà bố nó mới chớm hè đã nóng thế này”
Hải thay quần áo rồi phi ngay ra vườn… vườn nhà ông bà nội nó rất rộng, lại trồng nhiều cây trái ăn quả, na có, ổi có, hồng xiêm, nhãn, xoài… cứ mỗi lần về quê vào mùa chín là nó như bước vào thế giới hoa quả vậy.
– “Cái thằng nhà bố mẹ không mua cho mày ăn hả cháu” ông nội Hải vừa cười vừa trêu.
– “Nhiều lắm ông ạ… nhưng cháu vẫn thích ăn đồ ở quê hơn…”
– “Ăn vừa thôi… trưa còn ăn cơm”
– “Con chào bố mẹ… em chào bác Việt… Bác về rồi đấy ạ” giọng vợ chồng chú Biển và thím Liên vang lên từ ngoài ngõ.
– “Cháu chào Bác Việt…” giọng đứa trẻ con tiếp đó.
– “Ừ chào chú thím… anh thằng cu tũn… ra đây bác xem nào…” ông Việt đáp lời.
– “Cháu chào chú thím”
– “A… anh Hải… anh Hải” giọng thằng tũn reo lên.
– “Ừ… Hải hả… khỏe không cháu, thế mẹ với cu Hiếu đâu”
– “Dạ nó học còn mẹ cháu phải ở lại không về được ạ”
– “Ừ… thôi hai bố con về cũng được”
– “Anh Hải mới có 2 năm không gặp mà đã lớn tướng thế này rồi… sắp lấy vk được rồi.” Thím Liên trêu Hải.
– “Cháu còn chưa có ny đây này thím ạ”
– “Gớm đẹp cao to đẹp trai thế kia lại zai phố… gái nào chả thích… thế đợt này 2 bố con về ở lâu không cháu”
– “Cháu ở mấy hôm thôi thím ạ…”
– “Ừ… Tũn ra anh Hải dẫn ra vườn chơi để mẹ nấu cơm nào”
Đây là chú thím ruột của Hải… ông Biển là một thầy cúng khá là có tiếng trong làng… còn bà Liên thì đang ở nhà làm nội trợ, kinh tế gia đình cũng khá giả vì cv của ông biển ở quê nhiều… nên chắc đợt này mới làm nhà cho rộng rãi, thằng tũn là con 1 của hai người năm nay mới 4 tuổi.
3 người trò chuyện 1 lúc thì ông nội, bố Hải sang nhà ông Biển để cùng nhau xem xét mảnh đất và thiết kế để ngày mai thợ bắt đầu đến làm… Còn bà nội Hải và thím Liên thì vào bếp nấu cơm, Hải thì dẫn cu Tũn ra vườn chơi. Trưa đó cả nhà ăn cơm trò chuyện rất vui vẻ, 3 bố con ông Phong lâu lắm mới có dịp ngồi với nhau lên uống say mềm, lăn ra giữa nhà ngủ. Thím Liên rửa bát đũa xong rồi cũng dẫn cu Tũn về nhà chỉ có Hải là thức, nó không ngủ được vì nóng, cái quạt điện nhỏ không thể làm dịu đi nóng oi ả của mùa hè, về quê cái gì cũng thích, nhưng sợ nhất là nóng, nhà ông bà nó không có điều hòa như ở nhà nó, nhưng ông bà nó ở quê quen rồi cảm thấy bình thường còn với nó thì không khác nào tra tấn bản thân… thế mà ông và bố nó vẫn ngủ ngon lành được.
Chiều đến khi mọi người thức dậy đi làm việc Hải cũng dậy nó đi loanh quanh ghé thăm mấy nhà hàng xóm cũ rồi rủ 3, 4 đứa bạn cùng nhau tắm ở con mương ngay trước cổng nhà. Ngày đầu tiên cứ thế bình yên trôi qua.
Phần 2: Ngày thứ hai
– “Tối qua ngủ ngon không cháu” bà nội hỏi Hải.
– “Nóng quá bà ạ… cháu cũng không ngủ được mấy.” Hải ấp úng trả lời…
– “Cha bố bà nhà anh… ở phố nó quen rồi đây mà…” bà vừa nói vừa cười.
– “Đánh răng rửa mặt đi rồi sang nhà chú Biển… nay nhà nó cúng động thổ đấy con… bố mày với ông sang lâu rồi.”
– “Vâng ạ”
Lúc sau hải cùng bà sang nhà chú nó, căn nhà chú nó đang xây cách nhà đang ở hiện tại tầm 30m, nhưng lại nằm ở phía giữa của mảnh đất, đất nhà chú nó rất rộng ông ta có điều kiện lên mua hết đất thừa của những nhà xung quanh, xem ra mới 2 năm nay mà gia đình chú nó ăn lên làm ra trông thấy.
– “Thím ạ”
– “Ừ hải sang hả cháu”
Hải đi lòng vòng quanh sân nhìn ngó:
– “Sang bên kia mọi người ở đấy đấy.”
– “Cháu sang rồi… nhưng có làm được gì đâu… Chật chỗ ra.”
– “Có việc gì cho cháu làm với thím”
– “Thế vào nhà ngồi… trai phố động chân động tay làm gì cho bẩn”
– “Úi giời… mới phố được vài năm chứ mấy ạ”
– “Thế ngồi đây nhặt rau với thím”
Hải ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bà Liên… lúc này nó mới để ý đến thím nó… bà Liên vốn là người trong làng này, cách nhà chú nó cũng không xa mấy, hai vợ chồng cưới nhau cách đây 8 năm nhưng mãi mới sinh ra thằng Tũn… bà Liên năm nay 36 tuổi kém ông biển cả gần chục tuổi nên nhìn bà vẫn còn khá trẻ so với chú nó. Bà liên cao khoảng gần m6, mới sinh 1 đứa lên nhìn sơ qua cơ thể vẫn chưa sồ sề, ở cái tuổi hồi xuân này thì bà thím nó cũng là thuộc dạng dễ nhìn.
Trong đầu Hải bây giờ không còn suy nghĩ của một đứa trẻ ngây ngô nữa, nó cũng đã có vài mối tình và cùng những con nhỏ đó cũng địŧ nhau cũng không phải ít, với nó bây giờ thím nó cũng chỉ là một người đàn bà mà thôi. Thím nó hôm nay mặc một chiếc quần short bằng cotton màu đen để lộ làn da ngăm ngăm, tuy không trắng nhưng nó làm tăng thêm vẻ chắc chắn cho đôi chân của bà, thím nó ngồi hơi dạng 2 chân lên hải chú ý rất rõ cái ngã 3 nơi quần lót và đùi đang khép ép vào, cộng thêm cái kotex làm mu Ɩồŋ thím nó nổi hẳn 1 cục khá to nhìn quá đã mắt. Bên trên là một chiếc áo cộc tay trắng với 2 chiếc cúc áo đã cài nhưng nó cũng không thể hoàn toàn che đi hết cái khe hở giữa ngực làm lộ một chút bầu vú của bà ta. Đôi lúc Hải giả vờ đứng hơi nghến người dậy chỉnh lại chiếc ghế ngồi nhưng thực chất là để có thể nhìn sâu hơn được vào cái khe vú đang ở trước mặt nó.
Qua những câu chuyện của bố mẹ nó nói về gia đình nó cũng biết bà thím nó trước đây vốn cũng chẳng phải ngoan ngoãn gì, từng cặp kè với nhiều người trong làng trước khi cưới chú nó, còn ông Biển cưới bà này là vì lúc ấy chẳng may có bầu thằng Tũn rồi, nói trắng ra là thím nó lừa chú nó vì ông chú nó vốn tính cũng hiền lành khù khờ, bà nội Hải vốn không ưa gì thím nó nhưng thấy con trai nhất khoát muốn cưới, và có cháu nội nên cũng nhắm mắt chịu thua… Cưới nhau về vài năm sau thì mới sinh thằng Tũn từ đó đến giờ thím nó cũng ở nhà luôn. Tuy ở nhà làm nông chăn nuôi nhưng bà Liên cũng sành điệu lắm, phấn son quần áo đủ cả, ông Biển từ khi làm thầy cúng ăn lên làm ra lại càng chiều và sợ vợ nên bà Liên càng được nước thỏa sức ăn gì thì ăn tiêu gì thì tiêu. Trước đây Hải chả để ý đến những câu chuyện quanh thím nó cả, nhưng từ khi dậy thì biết đến mùi gái thì những câu chuyện kiểu như thế làm nó hết sức tò mò.
– “Hải trên ấy có bạn gái chưa…”
– “Cháu có rồi thím”
– “Ừ, thanh niên bây giờ tầm này chưa có mới là lạ chứ còn”
– “Vâng… nhưng gọi là yêu thôi chứ còn sau này biết thế nào được ạ thím”
– “Thì cứ yêu… ai cấm”
– “Con gái ở quê nó cấp 3 nó cũng lấy ck đầy rồi kia kìa”
– “Ở phố nó còn lấy nhiều hơn ấy thím”
– “Ừ… dại dột nhỉ lấy sớm làm gì”
– “Không dại đâu thím… lúc sướng thì ai sướng cho”
Hai thím cháu đùa nhau cười nói vui vẻ thì chú nó và mọi người về:
– “Xong rồi hả anh” bà Liên hỏi chồng.
– “Ừ xong rồi… chờ tí sang bê đồ về thôi… chiều họ bắt đầu”
Sau bữa cơm trưa, cả nhà ngồi nói chuyện, ông bà và chú thím Hải bảo nó tối sang bên nhà chú nó ngủ vì bên nhà có điều hòa, Hải cũng không từ chối.
Tối đó cơm xong là hai anh em nó mỗi đứa 1 cái điện thoại tót vào phòng bật điều hòa năm chơi, thằng Tũn có anh ở đấy nghe vẻ thích lắm.
Gần 10h tối Hải vẫn chưa ngủ vì ở phố nó thường ngủ muộn, chợt một cơn đau bụng làm nó khó chịu bước ra khỏi phòng.
– “Địŧ mẹ… chắc tại hồi tối ăn nem với uống coca đây mà” hải lẩm bẩm chửi thầm, nó mở cửa phòng ngủ, điện ngoài gian phòng khách vẫn còn sáng chưng, chắc thím nó vẫn chưa ngủ. Hải ra ngoài hiên tìm đôi dép định đi xuống nhà vệ sinh, nó đi được vài bước thì thấy đèn trong phòng tắm đang sáng. Ở quê vốn đất rộng lên nhà ở và khu bếp, nhà vệ sinh thường sẽ tách riêng thành 2 khu khác nhau, Hải nghe có tiếng nước dội ào ào:
– “Thím đang tắm…” một thoáng suy nghĩ nảy ngay ra trong đầu nó, tim nó đột nhiên đập nhanh một cách lạ thường, bản năng của giống đực có lẽ đang thôi thúc nó tiến lại cái nhà tắm và tìm một cái lỗ nào đó để có thể nhìn vào trong xem trộm cơ thể bà thím nó.
– “Nhưng lỡ có ai phát hiện thì sao… Đêm hôm này làm gì có ai… ở quê thì đi ngủ từ 8h rồi…” Hải tự đặt câu hỏi và tự trả lời trong đầu… rồi quyết định được đưa ra nhanh chóng, hải đứng nép vào cạnh tường, nó nhìn ngó xung quanh để chắc chắn rằng hoàn toàn không có một ai thấy nó cả, nó hồi hộp rón rén tiến lại gần cánh cửa nhà tắm rồi cúi xuống nhòm qua cái khe hở giữa cánh cửa và nền nhà.
Nhưng xui thay cho nó… nền nhà lại cao hơn cái vè cửa kính làm nó chả nhìn thấy gì bên trong cả mà chỉ nghe tiếng thím nó kỳ cọ người và dội nước… con cặċ hải lúc này đã cứng đội rõ ngóc lên khỏi lớp quần, hải nuốt từng miếng nước bọt ừng ực.
Chợt nó nghĩ ra:
– “À còn cái khe chỗ lỗ thoát nước…” nó mở cờ trong bụng và nhanh chóng đi thật nhẹ nhàng ra phía sau vườn, nước trong nhà tắm chảy ra làm cả chỗ đó ướt sũng nó phải cố đi thật nhẹ nhàng tránh những tiếng “lép nhép” kêu quá to, và đúng như suy nghĩ của nó, cái lỗ thoát nước nhà tắm nằm ngay đó, nó tiến lại gần và cúi xuống, nhưng lại 1 lần nữa sự thất vọng ập đến, cái lỗ tuy bằng cái nắm tay nhưng lại bị cái thau bên trong che mất, dù nó cố gắng cúi sát xuống gần chạm cả xuống đất vẫn không thấy gì cả. Hải bực tức cau mày:
– “Địŧ mẹ mày” nó thầm đèo xìu.
Hải cố nhìn ngó xem còn chỗ nào có thể nhìn vào trong không nhưng đành bất lực và thất vọng, nó lại từ từ rón rén leo qua bờ tường rào đi vào nhà.
Khi đi qua cửa chính nhà tắm nó vẫn tiếc nuối muốn nán lại để nghe tiếng nước thím nó dội vào cơ thể mà bản thân cảm thấy bứt rứt khó chịu:
“Ring… Ring… Ring…” chợt tiếng điện thoại trong nhà tắm vang lên:
– “Em nghe đây” giọng thím nó nói rất khẽ.
Hải vẫn đang ngồi áp vào tường cạnh chiếc cửa, bống nó nghe tiếng thím nó bắt máy và nói chuyện với 1 ai đó, nó cũng tò mò lắng nghe.
– “Anh chưa ngủ à…”
– “Sao làm gì về muộn thế”
– “Ừ…”
– “Không… nó ngủ bên kia”
– “Điên à, mấy giờ rồi”
– “Mai…”
– “Có… nhớ chứ… nhưng muộn rồi”
– “Mai… mai nhá”
Tuy thím nó nói rất bé nếu người đi xa cách đó 1m thì không thể nghe thấy gì, nhưng hải đang áp tai vào gần cửa nên nó nghe khá rõ rưng lời nói ngắt quãng của thím nó bên trong… chắc chắn thím nó đang gọi điện cho 1 ai đấy…
– “Mẹ ơi… Anh Hải ơi” giọng cu Tũn vang lên từ trên nhà.
Hải lại 1 phen đái ra máu, nó giật bắn mình khi nghe giọng thằng tũn, nó luống cuống rồi đi thật nhanh lên nhà… con tim hải như muốn nhảy ra khỏi Ɩồŋg ngực, nó cố chấn tĩnh lại:
Để lại một bình luận