Home » Truyện sex dài tập » Chị Đông

Chị Đông

Tôi gặp và quen chị vào cuối năm 1979 tại trại chuyển tiếp người tị nạn ở Kuala Lumpur, Malaysia. Tôi đến từ trại tị nạn Pulau Bidong theo danh sách định cư Mỹ. Chị cũng có danh sách định cư Mỹ và từ trại Trengganu đến trại chuyển tiếp trước tôi hơn tuần lễ. Trại chuyển tiếp cho người tị nạn này được biến chế từ một barrack của lính để tiếp nhận và chuyển giao những người tị nạn Việt Nam ở Malaysia đến định cư tại các quốc gia thứ ba. Trại chuyển tiếp lúc đó có khoảng hơn 200 người đang chờ danh sách các chuyến bay đi định cư. Tôi được sắp xếp giường ngủ ở kế giường chị và cái duyên của chị và tôi bắt đầu từ sự sắp xếp tình cờ này.

Chị qua làm quen và hỏi thăm tôi trong khi tôi đang sắp đồ cá nhân trên giường. Dáng người chị ốm, mảnh mai dong dỏng cao, và có nét của một người trung lưu trí thức. Chị hỏi tên tuổi của tôi và đến từ đâu. Chị cũng tự giới thiệu tên tuổi của chị và quê quán của chị ở Sài Gòn quận 3. Tôi được biết tên của chị là Đông, và chị lớn hơn tôi 5 tuổi. Chúng tôi trao đổi từ những mẩu chuyện buồn vui ở trại tị nạn, đến những nỗi bất hạnh cay đắng của người bỏ nước tìm đường vượt biên trên biển cả, và những xôn xao háo hức của một hành trình mới sắp đến trên đất người.

Trong những ngày sau đó chị hỏi thăm nhiều về tôi, gia đình, quê quán, sự nghiệp, hôn nhân, vv… Tôi không thích bị hỏi cung nhiều về gốc gác cá nhân của mình từ những người mới gặp, nhưng thấy chị có tư cách đàng hoàng và dễ thương nên tôi cũng trả lời tất cả những câu hỏi của chị. Chị cho tôi biết gia đình chị sinh sống ở quận 3 Sài Gòn, ba mẹ chị đã mất. Chị còn một người anh trai lớn có gia đình ở Sài Gòn, và người chị kế đang sống với chồng con bên Mỹ, ở New Orleans bang Louisiana từ năm 1975.

Có một điều chị hơi làm tôi bất ngờ khi chị cho tôi biết là chị là người nữ tu xuất từ một dòng đạo Thiên Chúa giáo ở Biên hòa. Chị là một bà phước (ma soeur) trước năm 1975. Theo lời chị, thì khi chính quyền miền bắc vào miền Nam và Sài Gòn, họ đã đặt ít nhiều áp lực và quy chế khắt khe các dòng họ đạo Công giáo, và chị đã xuất dòng trở về Sài Gòn sống với gia đình. Tôi cũng là người đạo Công giáo như chị, do đó chị dành cho tôi nhiều cảm tình hơn.

Tình cảm của chị và tôi trở nên thân thiết hơn trong những thời gian sau đó. Chị chăm sóc cho tôi thật kỹ lưỡng và chu đáo như là một người chị ruột trong gia đình. Sau khoảng 2 tuần thì tôi có tên trong danh sách chuyến bay. Tôi đến trại chuyển tiếp sau chị nhưng lại có tên trong danh sách chuyến bay đi định cư Mỹ trước chị. Trước ngày lên máy bay chị đã bày tỏ thật nhiều cảm xúc bịn rịn với tôi. Chị còn hỏi tôi đủ mọi chuyện, qua bên Mỹ ở đâu với ai, địa chỉ và số điện thoại bên Mỹ. Tôi trả lời chị là tôi không biết sẽ ở đâu và tôi cũng không có sổ điện thoại ở bên Mỹ vì tôi không có thân nhân ở Mỹ. Tôi cho chị biết là tôi sẽ định cư ở thành phố Los Angeles, California theo giấy tờ của hội bảo trợ người Do Thái. Chị cho tôi số điện thoại của người chị ruột của chị hiện đang sống ở thành phố New Orleans, và căn dặn là tôi phải gọi điện thoại sang cho chị.

Sau đó chúng tôi chia tay tạm biệt ngày tôi lên máy bay đi định cư ở Mỹ, tôi rời trại chuyển tiếp sáng hôm đó, để lại chị sau lưng với dòng nước mắt u buồn. Tôi không biết tại sao chị lại dành cho tôi những tình cảm sâu đậm như vậy mặc dù chúng tôi chỉ mới quen nhau trong thời gian ngắn ngủi. Về sau này tôi mới biết lúc đó chị đã yêu tôi. Phải thú nhận lúc đó tôi chưa có tình yêu với chị, vả lại tôi nghĩ chị là một người tu hành (mặc dù chị đã xuất dòng), nên tôi lúc nào cũng kính nể chị như một người nữ tu, một người chị ruột trong gia đình mà không bao giờ nghĩ đến một tình yêu trai gái.

Tôi đặt chân lên đất Mỹ tại phi trường Los Angeles vào mùa đông California. Khí hậu lạnh hơn cả cái lạnh ở Đà Lạt mà một vài lần tôi đã ghé qua khi còn ở Việt Nam. Đất Mỹ thật rộng và hiện đại với một phi trường quốc tế thật lớn, đường xá thật rộng với những tòa nhà cao ốc hùng tráng. Qua thủ tục kiểm tra với cơ quan di trú ở phi trường, tôi gặp những người đại diện của hội bảo trợ Do thái. Họ đón tiếp tôi khá niềm nở và lịch sự. Họ hỏi thăm sức khỏe của tôi qua chuyến bay từ Kuala Lumpur tới Los Angeles. Họ sau đó hướng dẫn tôi ra chỗ đậu xe, và chở tôi về quận Van Nuys thuộc thành phố Los Angeles. Tại đây tôi được sắp xếp ở chung với 3 người thanh niên Việt Nam, cũng độc thân như tôi mà hội đã bảo lãnh từ những tháng trước đây. Chúng tôi 4 người đàn ông chia nhau trong một apartment 2 phòng ngủ. Cuộc sống mới trên đất người của tôi bắt đầu từ những giây phút này. Giã từ quê hương Việt Nam, giã từ thành phố Sài Gòn nhộn nhịp với những dòng xe gắn máy, những hàng quán xôn xao tiếng người, những vũ trường về đêm với ánh đèn màu liêu trai, giã từ thành phố biển Vũng Tàu yêu dấu của tôi, nơi mà tôi đã lớn lên với bao nhiêu kỷ niệm khó quên.

Cuộc sống mới của tôi trên đất Mỹ ở những ngày đầu tiên thật vất vả và bận rộn. Tôi vừa phải học lái xe, vừa học thêm tiếng Anh và học nghề để kiếm sống trên đất Mỹ này, vì phương châm của tôi là không muốn sống nhờ vào sự viện trợ của chính phủ Mỹ, hay những người bảo trợ Do thái mặc dù họ rất tốt và giúp đỡ chúng tôi, những người tị nạn Việt Nam thật nhiều trong những ngày đầu tiên ở Mỹ. Sau khoảng hơn 2 tuần lễ thì tôi may mắn kiếm được việc làm qua sự giúp đỡ của một người đồng hương đã đến Mỹ từ năm 1975. Tình cờ tôi gặp người đồng hương này ở chợ Tàu vào dịp cuối tuần khi tôi đi xe bus xuống khu vực này để kiếm thức ăn Việt Nam. Anh ta nói chuyện hỏi thăm tình trạng hoàn cảnh của tôi, và sau đó đã giới thiệu dẫn dắt tôi vào làm chung một hãng điện tử với anh ta với mức lương tối thiểu của một người không có kinh nghiệm.

Cuộc sống mới của tôi trên đất Mỹ thật bận rộn cả ngày, vừa đi học vừa đi làm và trăm thứ lỉnh kỉnh khác làm tôi không còn thời gian để suy nghĩ và nhớ đến những chuyện đã qua. Tôi quên chị và những tháng ngày ở trại tị nạn. Cho đến một ngày tình cờ trong lúc tìm kiếm các giấy tờ định cư thì tôi nhìn thấy tờ giấy ghi số điện thoại của chị. Tôi bỗng nghĩ mình nên gọi điện thoại hỏi thăm chị vì dù gì thì chị cũng đã đổi xử với mình thật tốt trong những ngày ở trại chuyển tiếp. Tôi quyết định sẽ gọi chị vào cuối tuần vì chúng tôi sẽ có nhiều thời gian để nói chuyện.

Cuối tuần đó tôi gọi điện thoại cho chị qua cái số mà chị đã cho tôi. Bên đầu dây bên kia có giọng một người đàn bà Việt Nam trả lời và hỏi tôi muốn nói chuyện với ai? Tôi tự xưng tên mình và nói với bà là tôi quen với chị ở trại chuyển tiếp Kuala Lumpur, và chị đã cho tôi số điện thoại này. Tôi cũng cho bà biết rằng tôi hiện tại đang ở Mỹ, tiểu bang California, và tôi xin phép được nói chuyện với chị. Bên đầu dây điện thoại người đàn bà vui vẻ trả lời tôi bà là chị ruột của chị Đông, và hiện tại thì chị đang sống chung trong nhà. Bà bảo tôi chờ máy một chút trong khi bà đi gọi chị Đông để nói chuyện với tôi. Chỉ hơn độ một phút sau thì tôi nghe giọng nói của chị ở đầu giây. Giọng nói của chị thật xúc động và dồn dập khi trả lời tôi. Chị nói chị thật mừng khi tôi gọi điện thoại cho chị. Chị nghĩ rằng tôi đã quên chị khi qua tới Mỹ. Tôi xin lỗi chị vì những bận rộn ở những ngày đầu tiên trên đất Mỹ, nên tôi đã không có thời gian để gọi điện hỏi thăm chị.

Chúng tôi nói chuyện với nhau khá lâu, có gần cả 2 tiếng đồng hồ. Tôi chưa bao giờ nói chuyện điện thoại với ai lâu như vầy. Bao nhiêu lần tôi muốn cúp máy, chị không cho. Chị hỏi tôi đủ mọi điều, công ăn việc làm đời sống, và thậm chí hỏi tôi đã có bạn gái ở Mỹ chưa? Tôi thành thật trả lời tất cả những câu hỏi của chị. Tôi cho chị biết là tôi đang có một cuộc sống rất bận rộn, vì vừa đi làm vừa đi học, và nhiều thứ khác để cố gắng hội nhập với đời sống mới ở Mỹ, nên tôi không có thời gian để làm chuyện gì khác kể cả bạn gái hay gọi điện thoại hỏi thăm chị. Chị nói với tôi là chị đang sống chung với người chị ruột ở New Orleans, và làm việc trong một nhà hàng ăn gần nơi chị ở (Tôi cũng không hỏi chị làm công việc gì ở nhà hàng).

Trước khi cúp máy, chị hỏi tôi có muốn qua New Orleans để thăm chị? Tôi nói với chị là tôi đi làm ban ngày và đi học ban đêm nên chắc tôi sẽ không có thời giờ để đi thăm chị được. Chị im lặng một chút và rồi hỏi tôi nếu như vậy chị bay sang California để gặp tôi được không? Tôi hơi sửng sốt vì đề nghị của chị, nhưng sau đó tôi nói với chị nếu chị muốn sang đây để thăm tôi, thì tôi rất hân hạnh được đón tiếp chị. Chị nói với tôi là chị sẽ thu xếp xin nghỉ việc mấy ngày để bay sang Los Angeles thăm tôi vào cuối tuần. Tôi trả lời là tôi sẽ chờ để gặp chị bên California, và cho chị số điện thoại của tôi để chị tiện liên lạc.

Khoảng hơn tuần lễ sau thì chị gọi điện thoại cho tôi hôm thứ tư, và cho tôi biết là chị sẽ bay sang Los Angeles để gặp tôi vào ngày thứ bảy. Chị hỏi tôi có thể ra sân bay để đón chị được không? Tôi nói dĩ nhiên là tôi sẽ ra phi trường đón chị. Chị cho tôi biết chi tiết chuyến bay và giờ đến ở phi trường Los Angeles để tôi ra gặp chị. Thật may lúc đó tôi cũng vừa có bằng lái xe được hơn tháng, và mới mua được một chiếc xe cũ từ một người bạn đồng hương hàng xóm, nếu không thì tôi cũng không biết sẽ đón chị bằng cách nào.

Thứ bảy cuối tuần đó tôi một mình lái xe ra phi trường Los Angeles để đón chị. Tìm chỗ đậu xe, và cổng đến của hãng máy bay, tôi đứng chờ chị với một tâm trạng khó diễn tả, một cảm giác hào hứng, sôi động, xôn xao, nhưng bồn chồn vì không biết phải làm gì hay nói gì khi gặp lại chị.

Tôi nhìn thấy chị bước ra cổng máy bay với túi xách, nhìn chung quanh tìm kiếm. Tôi ra dấu và gọi tên chị, chị nhìn thấy tôi, chị chạy ào tới xúc động ôm chặt lấy tôi tại ngay cổng ra ở phi trường. Chị ôm tôi thật chặt và nước mắt chảy dòng trên má, không kể tới mọi người chung quanh. Tôi thật không biết phải nói gì hay hành động phản ứng thế nào, lúc đó tôi chợt biết cái ôm chặt và dòng nước mắt của chị không phải chỉ là một thủ tục giao tế của người Mỹ, hay một biểu lộ tình cảm của người thân trong gia đình, mà nó chính là một xúc tích biểu tượng của tình yêu. Người đàn bà Việt Nam lúc nào cũng dè dặt, ý tứ trước một người đàn ông, hơn nửa chị gốc là một nữ tu thì không bao giờ chị có thể có những hành động như vậy, ngoại trừ khi chị đã yêu, và tình yêu đã không làm cho chị kiểm soát được hành động của chị nữa. Tôi xúc động trước tình cảm của chị, không biết phải làm sao nên chỉ biết ôm chặt lấy chị.

Tôi cầm lấy túi xách tay của chị và dẫn chị ra bãi đậu xe. Chị vừa đi vừa ôm lấy vai tôi, thầm thì bên tai tôi đủ mọi điều. Tôi lái xe đưa chị về căn phòng trọ apartment của tôi. Trước hôm đó tôi có nói với mấy người bạn share phòng là tôi sẽ có một người thân từ tiểu bang Louisiana bay sang thăm tôi. Mấy người bạn cùng phòng rất tốt và biết điều, họ nói sẽ dành cho tôi toàn căn phòng apartment vào cuối tuần này để tôi đón tiếp khách. Cũng may hôm đó là cuối tuần, những người bạn share phòng này đều là dân độc thân thanh niên nên họ có thể tìm được một chỗ nghỉ qua đêm với những người bạn và hàng xóm Việt Nam ở gần đó.

Tôi đưa chị vào căn phòng trọ độc thân của bọn tôi. Tôi xin lỗi về sự bừa bãi trong căn phòng trọ. Chị cười và nói chị sẽ dọn dẹp và thu xếp lại chỗ ở của tôi. Tôi bảo chị đi tắm rửa và thay đồ để tôi đưa chị đi ăn tối. Sau đó tôi đưa chị đi ăn ở một nhà hàng Mỹ gần nơi tôi ở. Chị rất thông thạo với các món ăn và cung cách phục vụ nhà hàng của người Mỹ, có lẽ vì chị làm việc trong một nhà hàng Mỹ ở New Orleans. Chúng tôi có một bữa ăn tối thật vui. Chị nói chuyện với tôi không ngừng, hỏi tôi đủ mọi thứ. Có một lúc chúng tôi ngừng nói chuyện và nhìn nhau thật lâu. Tôi nhìn vào mắt của chị và biết là chị muốn nói gì với tôi, nhưng có lẽ chị chưa nói được lúc đó. Tôi biết tình cảm của chị lúc đó, nhưng cũng không dám nói gì, chúng tôi lúc đó chỉ biểu lộ tình cảm của mình qua ánh mắt. Người ta nói “ánh mắt là cửa sổ của tâm hồn”. Có lẽ như vậy.

Sau bữa ăn tối, tôi đưa chị về lại căn phòng trọ của tôi. Tôi dọn cái phòng của tôi để chị ngủ, còn tôi sẽ ra ngủ ngoài phòng khách trên bộ sofa. Chúng tôi ngồi nói chuyện ngoài phòng khách một chút thì tôi thấy chị có vẻ hơi mệt mỏi và buồn ngủ, có lẽ vì chuyển bay và múi giờ khác biệt giữa 2 tiểu bang (giờ Louisiana đi trước California 2 tiếng). Tôi bảo chị hãy thay đồ và vào phòng tôi nghĩ. Chị hỏi tôi ngủ ở đâu? Tôi cười và chỉ xuống bộ sofa nói đây là chỗ ngủ của tôi đêm nay. Chị nhìn tôi cười và không nói gì trước khi đi vào phòng ngủ.

Trang: 1 2 3 4 5 6 7

TÊN TRUYỆN:

Chị Đông


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)