Chuyện là hồi đi học tôi ở ký túc xá, mà lại ở với bọn lớp khác nên lịch học khác nhau. Chiều hôm đấy bọn nó đi học hết, mỗi mình tôi ở phòng tự học. 1 – 2H chiều nắng nóng kinh khủng, tôi cởi trần, mặc mỗi quần đùi nên cái máu tà dâm lại nổi lên. Chợt nhớ lúc sáng con bạn cùng bàn bảo chiều nay nó sang mượn quyển sách hóa Học nâng cao.
Trước đó tôi cũng đã thẩm du 1 lần rồi nhưng nắng nóng quá, concuhuhong của tôi nó reset nhanh quá, tầm 10′ sau nó lại biến hình trở lại. Mà tất nhiên, yêu là phải nói, đói là phải ăn, cứng lên rồi thì phải làm cho nó bắn. Thế là tôi mở facebook, vào trang cá nhân của nó (đứa bạn cùng bàn) xem ảnh nó để hành sự. Mồ hôi nhễ nhại, tạo nên âm thanh nhóp nhép rất kịch tính.
Đang lim dim mắt tưởng tượng cái cảnh đang chịch con bạn thì bỗng tôi nghe tiếng mở cửa. Lúc đó mới giật mình nhớ ra “bỏ mẹ rồi, quên chốt cửa!”. Nhưng đã muộn: Tôi đang nằm trên giường, đầu hướng ra ngoài cửa, trên người không mảnh vải che thân, tay phải đang nắm thằng em, tay trái cầm điện thoại mở ảnh con bạn, còn đứng ngoài cửa: Chính nó đang há hốc mồm sửng sốt. Nhất thời bất ngờ quá không biết làm gì, tự nhiên nó thốt lên 1 câu: “Vãi Ɩồŋ” rồi bỏ về luôn.
Sáng hôm sau đi học, tôi đổi chỗ của mình với con bạn thân của nó cho đỡ ngại, từ đó trở đi tôi cũng không dám chạm mặt nó nữa.
Thế rồi độ 1 tuần sau nó hỏi tôi tại sao hôm đó lại làm như thế? Tôi đỏ mặt tía tai chỉ biết gãi đầu cười cầu tài, ấp úng được vài từ. Xong nó cười rồi bảo sẽ cho tôi chuộc lỗi bằng cách chiều nay đưa quyển sách đấy sang phòng cho nó và giải đề cương môn hóa với nó luôn thể.
Ký túc xá con trai con gái ở 2 khu khác nhau, cách nhau mấy trăm mét, mà nó cũng như tôi, ở chung với bọn lớp khác, chiều nay lớp tôi được nghỉ, bọn trong phòng nó thì đi học hết, mình nó ở phòng. Chiều hôm đó nó nhắn tin bảo tôi mang theo áo mưa, nhưng tôi đang hào hứng quá nên mặc kệ…
Tôi hồi hộp nhìn nàng đứng trước cửa, nàng mặc bộ đồ ngủ họa tiết hoạt hình rất dễ thương, nhưng lại không cài cúc trên, lấp ló bên trong là bộ tâm hồn to tròn mơn mởn, lại còn thoang thoảng mùi nước hoa làm tôi nứng tợn. Nàng tươi cười mời tôi vào, chốt cửa rồi trèo lên cái giường tầng trên ở trong cùng của căn phòng. Phòng con gái thì sạch sẽ, thơm tho thôi rồi. Giường của nàng lại còn thơm tợn nữa, chăn gối đều màu hồng cả. Khỏi phải nói tôi rạo rực thế nào.
Hai đứa ngồi vào bàn học cạnh nhau sát rạt. Bỗng nhiên tay nàng luồn vào, móc cây bút xóa ra, ngón cái xoa nhẹ nhàng cái đầu, động tác rất nhẹ nhàng, chậm rãi. Tôi bắt đầu thả lỏng cơ thể, duy chỉ có cây bút của tôi vẫn cứng. Khuôn mặt nàng trở nên hồng hào, dâm dật, bàn tay nhỏ nhắn với sợi vòng bạc nhỏ xinh trên cổ tay chuyển động nhẹ nhàng, nhịp nhàng như người ta giã lạc… Tiếng quạt trần, tiếng thở, tiếng ộp oạp hòa lẫn với nhau, y như một cơn mộng mị vậy.
Bỗng nhiên tôi rùng mình, chất đặc màu trắng tuôn ra cả trang giấy. Nàng cười dâm đãng, nói bằng giọng nhỏ nhẹ hết sức “bị tắc hay sao mà tự nhiên phun ra nhiều thế”. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp, cái cổ cao trắng ngần, khuôn ngực lấp ló, lấm tấm mồ hôi của nàng, tôi chỉ muốn vùi đầu vào đó mà hít hà, mà hôn, mà liếm cho đã đời. Nhưng tôi không dám, chỉ mon men tay sờ lên chiếc đùi trắng nõn mát lạnh kia thôi.
Chợt nàng hỏi: “Áo mưa của cậu đâu”, tôi bảo đi vội nên quên mang theo rồi. Nó quay lại lấy trong cặp 1 cái áo mưa, bảo cầm lấy lát nữa mà dùng. Rồi nàng ghé sát môi vào tai tôi, hơi thở ấm nóng của nàng phả vào khiến tôi rùng mình nổi da gà, nàng thầm thì:
– Nếu có gì khó, cậu phải giúp tớ nhé. Bắt đầu đi.
Tôi gật đầu lia lịa như một cái máy.
– Cho… Cho vào…
Giọng nó đầy kích thích, tôi chờ câu này lâu lắm rồi, cũng chẳng quan tâm đến chuyện áo mưa nữa.
Cho vào 0, 3 mol bột Cu và 0, 6 mol bột Fe(NO3)2 vào dung dịch chứa 0, 9 mol H2SO4 loãng. Sau khi phản ứng xảy ra hoàn toàn, thu được V lít khí NO (đktc, sản phẩm khử duy nhất) tìm giá trị của V.
Hôm ấy chúng tôi đã cùng nhau hoàn thành bộ đề cương môn hóa và cảm thấy thật sung sướng. Lúc về trời mưa tầm tã nhưng may có cái áo mưa nàng đưa nên tôi không bị ướt. Về đến ký túc, nàng nhắn tin bảo tôi để quên chiếc bút xóa. Tôi bảo nàng sáng mai lên lớp mang lên hộ tôi luôn. Nhưng nàng không chịu, bảo sang phòng mà lấy.
Sáng hôm sau, tôi đến lớp sớm, lúc này thì tôi đã ngồi lại chỗ cũ cạnh nàng rồi vì không có lý do gì để tránh mặt nhau nữa. Đang ngồi lim dim mắt nghe nhạc thì một bên tai nghe của tôi bị tháo ra. Nàng ngồi cạnh nhìn tôi, bĩu môi nói:
– Không lo ôn bài đi mà ngồi nghe nhạc!
Nàng nhét chiếc tai earphone kia vào tai mình, lúc đó đang phát bài Mưa Trên Phố Bay Xa. Nàng nói:
– Cậu cũng thích nghe mấy bài này á?
Tôi khẽ ừ 1 tiếng, bảo tớ mê giọng của Thùy Chi lắm rồi nằm gục xuống bàn, quay mặt về phía nàng. Lúc này mặt của tôi nằm ngang bằng với ngực của nàng, khoảng cách chỉ tầm 20cm. Hôm nay nàng mặc áo lót màu xanh dương!
Bỗng tôi bị nàng nhéo cho 1 cái ngay hông đau điếng. Mặt nàng đỏ bừng, lộ rõ vẻ ngại ngùng. Nàng trách tôi bằng giọng lí nhí:
– Nhìn cái gì đấy.
Tôi vừa xoa chỗ vừa bị nhéo vừa ghé sát mặt vào nàng trả lời ẩn ý:
– Màu xanh dương! Hihi.
– Thế có muốn lấy lại quyển sách với cái bút xóa không? Nàng bắt đầu chơi chiêu với tôi.
Bút xóa thì có thể mua cái khác nhưng quyển sách ấy thì tôi hơi bị quý. Cuốn sách ấy của ông anh để lại, trong đấy có rất nhiều ghi chú quý báu. Tôi vội trả lời:
– Tất nhiên là có rồi.
– Thế thì lên phòng tớ mà lấy nhé! Nàng cười nham hiểm.
Tôi chẳng muốn bỏ lỡ cơ hội sang phòng nàng lẫn nữa nên không dám cãi lại làm gì, đành nói:
– Thế thì phải xem lịch học tuần sau thế nào đã!
Nàng vuốt lưng tôi cười đầy ẩn ý:
– Ngoan! Hè hè~~!
Từ đó trở đi, tôi với nàng nói chuyện nhiều hơn, về phòng cũng nhắn tin với nhau nhiều hơn, từ đó mới biết là hai đứa có nhiều điểm chung về sở thích, sở trường, sở đoản các thứ… thỉnh thoảng còn mua nước và đồ ăn sáng cho nhau nữa. Bọn trong lớp bắt đầu đồn đại là bọn tôi đang cặp kè với nhau. Tôi thì thấy bình thường nhưng khi bị bọn nó trêu, tôi thấy nàng thẹn thùng ghê lắm, lại còn giở trò nhõng nhẽo với tôi:
– “Tân ơi! Bọn nó bắt nạt mình kìa!!!”
Đến giờ sinh hoạt hôm thứ 7, lớp trưởng công bố lịch học buổi chiều cho tuần sau: Lớp tôi được nghỉ chiều thứ 2! Nàng véo nhẹ vào đùi tôi, ánh mắt và nụ cười đầy ẩn ý: “Nhớ nhé!”
Tôi thầm nghĩ, từ giờ đến chiều thứ 2 thì lâu lắm. Tôi đề nghị luôn:
– Ngày mai chủ nhật cậu có rảnh không?
– Ừm… Có! Định rủ tớ đi hẹn hò hả? Nàng suy nghĩ một chút rồi cười tinh nghịch.
– Ờ thì đi dạo bờ biển, uống nước thôi. Nếu có thời gian nữa thì mình vòng lên chợ… đi linh tinh thôi.
Nàng đưa tay bóp cằm giả vờ suy nghĩ. Tôi sốt ruột bảo:
– Thôi đi! Thích bỏ xừ ra còn bày đặt suy nghĩ!
Nàng cười bẽn lẽn đáp:
– Ừ. Đi thì đi. Nhưng mà còn vụ chiều thứ 2 nữa đấy nhá!
Phần 2
Trong suốt năm lớp 10, tôi đã không dám đối diện với nàng, đúng ra là tôi sợ những người con gái như nàng: Xinh xắn, học giỏi, lạnh lùng, làm cán bộ lớp (nàng làm bí thư chi đoàn nhưng sau đó xin từ chức, không làm chức vụ nào trong lớp nữa), và rất nhiều người theo đuổi. Hồi đó tôi hay nói đùa với đám bạn rằng “tao xem Tây Du ký nhiều rồi, mấy đứa con gái như con Chi đều là yêu quái hết”. Còn tôi thì hình thức rất bình thường, lại lười biếng, bất cần, ỷ mình có tố chất thông minh nên coi thường việc học, ham chơi game hơn. Nên ở trên lớp mặc dù hiểu bài rất nhanh, chăm phát biểu, nhưng điểm kiểm tra cứ được 6 – 7 điểm, từng đấy thôi tôi cũng cảm thấy hài lòng lắm rồi. Và tôi biết những đứa con gái như nàng sẽ chẳng bao giờ để đến tôi.
Có điều hơi khó hiểu, mặc dù tôi hay chế giễu mấy thằng con trai vệ tinh cứ bám theo nàng “như ruồi bu cứt” thế nhưng tôi cũng không ngăn nổi mình thỉnh thoảng lại liếc trộm cái khung cửa sổ nơi nàng ngồi, ánh nắng trót lọt, ngoài sân trường, hoa bằng lăng “tím mộng tím mơ”, nhưng so với cái người ngồi bên trong khung cửa ấy, có phần kém rạng rỡ hơn. Nhưng dù có thế tôi vẫn chả dám mơ mộng nhiều về nàng. Có nhiều lần tôi bắt gặp nàng liếc nhìn tôi, tôi lại tự tát vào mặt mình mà tự nhủ “là do mình bị ảo tưởng đấy thôi”. Nguyên năm lớp 10, chẳng có một lần tôi và nàng nói chuyện với nhau. Nào ngờ lên lớp 11 nàng chủ động đến ngồi cạnh tôi…
Nãy giờ lan man quá rồi. Quay lại câu chuyện, buổi trưa hôm đó, mặc dù vừa nóng vừa mệt vừa đói bụng, tôi vẫn bình chân như vại khoanh tay đứng nhìn đám học sinh đang trong trận chiến tranh giành suất cơm trưa. Cảnh tượng như ong vỡ tổ này diễn ra 2 lần 1 ngày. Ở hành lang nhà ăn phía đối diện cách 1 khoảng sân, Chi vừa gào thét tên tôi vừa vẫy tay ra hiệu:
– Vi Tân!!! Vi Tânnn! Lại đây tớ bảo!!!
Tôi lê thê lếch thếch tiến đến góc hành lang chỗ nàng đang đứng tách khỏi đám đông.
– Hi! Nhìn mặt là biết chưa ăn cơm rồi đúng không?
– Ờ! – Tôi trả lời đầy vẻ chán chường.
– Tớ cũng chưa ăn. Mà này, chiều thứ 2 bọn trong phòng tớ đi học cả đấy! Với cả ngày mai tớ không đi chơi với cậu được đâu. – Nàng kiểu nửa vui nửa buồn.
– Ờhhh… Lý do?
– Mẹ mới gọi điện bảo sáng mai cả nhà sẽ xuống thăm tớ.
– Thế thì càng tốt. Tiện thể để tớ ra mắt luôn! – Tôi sốt sắng.
Nàng tròn mắt nhìn tôi:
– Ra mắt á???
– Ừ! Với tư cách là con rể tương lai!
– Hả? Cậu có dám không??? – Nàng hỏi vẻ thách thức.
– Đùa thôi, chả dám. Thế thôi sáng mai ngủ 1 trận cho sướng vậy. Thế còn buổi chiều?
– Họ ở đây đến tối mới về cơ!
– Thế thì chiều mai lại đi solo Yasuo với bọn nó chứ biết làm gì nữa 🙁
– Suốt ngày game gủng! Thôi đi ăn cơm đi mà về nghỉ, chiều còn đi học! – Nàng trách móc.
Tối thứ 7 là buổi tối duy nhất trong tuần mà đám học sinh nội trú chúng tôi không phải học bài mà được vui chơi tự do trong khuôn viên ký túc, nhưng không được ra ngoài, các cổng đều khóa và có học sinh được cắt cử trực thay bảo vệ. Tối nay đến phiên tôi trực cổng, mà lại là cổng sau, tối om, vắng vẻ không một bóng người, tôi ngồi vò võ trong phòng bảo vệ, điện thoại thì bị thầy quản sinh tịch thu. Tôi chán chường, con muỗi vo ve trong phòng tôi cũng chả buồn đập, khẽ thì thầm: “Giờ này, đang làm gì vậy, Thùy Chi ơi!”
Ngày Chủ nhật của tôi trôi qua chán ngắt: Sáng ngủ đến trưa, chiều ra quán net, tối học bài. Có điều, hình ảnh của Chi cả ngày cứ luẩn quẩn trong đầu tôi, làm gì cũng không tập trung nổi. Tôi nhớ Chi da diết… Mà càng nhớ Chi thì tôi lại càng buồn! “Em là thứ gì đó quá xa vời, dù chỉ là trong cơn thủ dâm!” Tôi thầm nhủ với lòng mình như vậy.
Sáng thứ 2, chẳng hiểu sao nghĩ đến chuyện sắp được gặp Chi mà tôi lại có cảm giác như mình thiếu nghị lực đến như thế. Đến nỗi, tôi vệ sinh cá nhân xong, tiện tay đút bàn chải đánh răng vào túi áo trước ngực, cứ thế sơ vin gọn gàng rồi đeo cặp lên lớp. Tôi cứ cắm đầu cắm cổ bước đi mà không để ý xung quanh người ta đang chỉ trỏ, cười cợt mình.
Tôi mang bộ mặt thất thểu vào lớp. Chỉ có Chi đang ngồi ôn bài và 2 đứa khác đang trực nhật. Bỗng cả 3 người nhìn tôi cười khúc khích. Tôi hoang mang đưa tay lên vuốt trên mặt, trên đầu, trên khắp cơ thể mình xem có bị dính gì không. A ĐỊT MẸ!!! Tôi thốt lên, cất vội chiếc bàn chải vào cặp, nhếch mép cười cay đắng, ê chề, tủi nhục tiến về chỗ ngồi. Chi vẫn ngồi che miệng nhìn tôi không ngừng cười. Thế này thì có nhục thân tôi không chứ lại! Bọn kia tôi không nói làm gì, nhưng cái người con gái mà tôi nhớ như điên như dại suốt tối thứ 7 và nguyên ngày chủ nhật đang cười vào mặt tôi cơ đấy!
Tôi ngồi gục xuống bàn học, trông tôi lúc này chả khác gì tên trộm mới bị đánh. Bỗng nàng vuốt nhẹ lưng tôi, tôi ngẩng mặt lên, nàng đưa tay sờ trán tôi, vẻ mặt tươi cười lúc nãy đã chuyển sang lo lắng:
– Không phải bị sốt, thế có khó chịu trong người không?
– Mệt! – Tôi đáp không ra hơi, rồi lại gục xuống, nhắm mắt lại.
– Hay là xuống phòng y tế nhé!
– Không cần, để tớ yên là được rồi.
– Nếu mà mệt quá thì phải nói đấy nhé.
Tôi gật đầu. Nàng quay sang ôn bài, chốc chốc lại vuốt lưng tôi vài cái.
Giờ chào cờ hôm ấy tôi và Chi vẫn ngồi cạnh nhau. Trong lúc thầy hiệu trưởng phát biểu, nàng cấu nhẹ vào đùi tôi:
– Hôm qua đi chơi vui không?
– Chán phèo! Còn cậu chắc vui lắm nhỉ?
– Tất nhiên rồi! Cậu không giận tớ chứ? Vì tớ mà…
Nàng ngập ngừng vẻ hối lỗi. Tôi hiểu ý mỉm cười đáp:
– Cậu vui là được rồi.
Hai đứa cứ thế im lặng 1 đến lúc chào cờ xong, đám học sinh lục tục về lớp. Đột nhiên nàng lại véo hông tôi, nói:
Để lại một bình luận