Sau mối tình với chị Dương – chị họ con bác ruột ở thành phố Sài Gòn xa hoa tráng lệ, tuy mới có 11 tuổi nhưng Hùng đã hoàn toàn thay đổi hẳn về nhân sinh quan đối với cuộc sống. Chính cái thân thể trắng ngần tuyệt mỹ của chị Dương chỉ trong vòng một đêm thôi đã khiến cho nó có cặp mắt khác biệt về bất cứ người đàn bà con gái nào bất chợt lọt vào tầm nhìn của nó. Gặp một người khác phái, nó cứ chằm chằm để ý hai gò ngực vun tròn, hai vòng eo thon thả và cặp đùi săn chắc của họ ; dĩ nhiên, nó chỉ dám nhìn trong thèm muốn chứ không hề dám có ý nghĩ bậy bạ với họ. Một trong những mục tiêu của Hùng đó chính là chị Phương Thanh, con của vợ nhỏ bác Thông –anh của bố nó và lúc nó vào học lớp 6 thì chị đã học hết lớp 12 nghĩa là chị hơn nó những 7 tuổi. Nhà chị Thanh ở thôn Phước Chánh là một căn hộ nhỏ trong khu chung cư công chức, bố chị ở Sài Gòn lâu lâu mới xuống thăm hai mẹ con chị vài ngày rồi trở về. Do là con một, mẹ chị làm công nhân Xí nghiệp thủy sản đông lạnh nên ngày nào cũng vậy, phải đến 11-12 giờ bà mới về đến nhà đoàn tụ cùng con gái, không anh chị em nên chị Thanh đều ở nhà một mình trong thời gian chờ việc làm. Hùng vẫn thường lui tới nhà chị chơi và chị tỏ ra có một tình cảm hết sức đặc biệt thân thiện với thằng em họ mà chị thấy có vẻ rất “khù khờ”.
Chị Phương Thanh tính tình thật hồn nhiên, vô tư, vui vẻ, hòa đồng ; mỗi khi Hùng đến, hai chị em bày hết trò này đến trò khác để chơi đùa cùng nhau, đến bữa thì nấu cơm ăn rồi lăn ra ngủ, lại tiếp tục chơi. Chị hoàn toàn không hề hay biết là thằng em họ của chị đã bắt đầu biết thầm yêu trộm nhớ chị ; mỗi lần hai chị em ngủ trưa cùng nhau trong phòng ngủ của chị, lần nào cũng vậy, Hùng chỉ nhắm mắt được một chút rồi hé mắt nhìn thân thể người chị họ trắng ngần, mỹ miều phơi bày trước mặt mà lòng không khỏi xốn xang, nhìn hai gò ngực chị cứ mãi phập phồng xuống lên làm trái tim nó như muốn rớt ra ngoài Ɩồŋg ngực. Đầu óc nó cứ mãi miết nhớ lại những gì mà mới trong hè đây nó cùng chị Dương đã từng làm với nhau rồi cứ thầm ao ước là nó và chị Thanh cũng sẽ với nhau y như vậy. Ngày qua ngày, tháng hết tháng, cứ thế Hùng cứ ôm mối tình đơn phương bào mòn, gặm nhấm cõi lòng tan nát và cuối cùng để giải tỏa tâm lý đã đến mức căng thẳng, nó viết vào một mẩu giấy nguệch ngoạc hàng chữ “Chị Thanh ! Em yêu chị…nhiều lắm!” ; một ngày nọ, sau khi ra về, nó bỏ lại mẩu giấy trên nơi tấm đệm ngủ trong phòng chị.
Qua hôm sau, thấy thái độ chị Thanh vẫn tự nhiên, bình thường như mọi ngày, Hùng nghĩ là chị chưa thấy đọc được thư nó gửi nhưng trưa đến, nhân lúc chị Thanh đi tắm, nó cố tình tìm mẩu giấy nhưng không thấy đâu cả. Nó nghĩ là mẫu giấy đã bị bay lạc đi đâu đấy nên cũng không thèm bận tâm đến nữa ; tuy vậy, mấy ngày sau ma xui quỷ khiến nó lại viết tiếp mẩu giấy thứ hai rồi thứ ba, thứ tư, thứ năm. Hùng chẳng hề nhận được hồi âm nào của chị Thanh cả và vào năm nó lên học lớp 7, chẳng hiểu vì sao chị lại từ bỏ bố mẹ cũng như chốn dương trần, xuống tóc đi tu tại một ngôi chùa ở Long Thành ; từ dạo ấy cho đến nay hơn 5 năm trời, Hùng mới có dịp tình cờ gặp lại chị tại chùa Đại Tùng Lâm thuộc thị trấn Phú Mỹ khi nó chạy xe ôm chở khách đi dự Lễ cầu siêu. Lúc này, nó mới hay khoảng 2-3 tháng nay, chị Thanh đã từ Long Thành chuyển về tiếp tục kiếp tu hành tại chùa Phong Sơn Tự dưới chân Núi Dinh cách thị xã Bà Rịa cũng không xa gì mấy. Mẹ chị Thanh cũng đã về Long An sống với ông bà ngoại nên mối quan hệ giữa bà và chị bấy lâu nay vẫn bặt vô âm tín còn Hùng từ ngày biết được tung tích người chị họ nó từng yêu thầm nhớ trộm sáu năm về trước, thực sự nó như mở cờ trong bụng và hoa tình nụ ái lại một lần nữa nở rộ trong lòng. Tuy vẫn ngần ngại ở chổ chị Thanh nay đã trở thành người tu hành nhưng nó vẫn không thể nào tự kiềm chế được ý nghĩ tìm đường đến chùa Phong Sơn Tự để thăm chị.
Ngôi chùa cách nhà máy nước Bà Rịa chỉ khoảng chừng 5 cây số nhưng địa thế khá hiểm trở, heo hút vì gần đến chùa đường lên khá dốc, lởm chởm đá lại có nhiều cây cối, dây leo um tùm bao quanh. Chùa khá nhỏ, diện tích bao gồm một gian chánh điện và hai gian nhà phụ mái ngói đỏ phủ dày lớp rêu xanh ẩm mốc chứng tỏ ngôi chùa đã từng trãi qua không biết bao nhiêu thăng trầm của thời gian. Nơi này chỉ có hai người chăm sóc và hương hỏa cho chùa là chị Thanh trụ trì và một phụ nữ gốc người Vũng Tàu ; giờ đây chị Thanh đã 24 tuổi, một cái tuổi khá chững chạc và điềm đạm nên mỗi khi nói chuyện cùng Hùng, tuy chị vẫn vui vẻ nhưng cái nét hồn nhiên, vô tư thơ trẻ ngày xưa tuyệt nhiên không còn nữa mà thay vào đó là vầng trán đăm chiêu tư lự. Mặc dù đã trở thành người xuất gia sớm hôm lấy câu kinh lời kệ làm nguồn sống, bó mình trong bộ áo thụng vải màu xanh nhạt nhưng trong mắt Hùng, chẳng những nhan sắc chị Thanh không phai tàn mà ngược lại nó nhận thấy chị có vẻ đẹp hơn, rực rỡ hơn, hấp dẫn hơn ngày xưa rất nhiều. Tiếc là mái tóc tém bumbê demigarson của chị đã không còn nữa nhưng khuôn mặt trái xoan vẫn trắng hồng, khả ái như ngày nào với cặp mắt đen láy, sâu thẳm, sáng ngời, long lanh mặt nước hồ thu hơi gợn sóng, cong vút hai hàng mi sắc lẻm như dao cau sẵn sàng cứa nát bất kỳ trái tim gã nam nhân nào đó bất kỳ và dĩ nhiên là trong đó có Hùng.
Sống mũi dọc dừa thanh cao, quý phái cân đối nằm giữa hai gò má xương xương nhô cao hai lưỡng quyền ; điểm đặc biệt nhất trên diện mạo chị Thanh là hai bờ môi hình trái tim hơi dảnh lên một cách kiêu kỳ, mọng đỏ, mềm mại, trông thật gọi mời quyến rũ và mỗi khi cười thì luôn lộ ra hai lúm đồng tiền thật dễ thương và hai hàm răng trắng đều như ngà.
Ở bên trong lớp vải áo thánh thiện là một tòa thiên nhiên đầy đặn, nở nang từ hai bờ vai cùng vòng lưng ong mềm mại, hai gò ngực vun tròn đến hai vòng eo hài hòa, cặp đùi săn chắc và cặp giò thon dài ; thật quả là một xuất phẩm kiệt tác không sao ngờ được của tạo hóa trong phút chốc bỗng an bày xếp đặt cho một giai nhân tuyệt sắc. Giờ đây, hầu như ngày nào, Hùng cũng đều chạy xe Honda lên Phong Sơn Tự để thăm viếng chị Thanh là một lẽ nhưng chủ yếu là nhìn chị cho thỏa mãn phần nào đó nỗi niềm khát khao nhung nhớ ; dẫu biết đây là tội lỗi loạn luân, là điều không nên làm nhưng chắc chắn nó không thể nào tự dối lòng mình được vì nó đã trót lỡ phải lòng người chị họ chú bác ruột có nhan sắc nghiêng thành đổ nước kia. Lẽ dĩ nhiên, nó rất băn khoăn không hiểu chị Thanh có biết được tình cảm đặc biệt của nó dành cho chị hay không vì càng ngày nó càng tỏ ra vẻ quan tâm chăm sóc chị thật chu đáo từng ly từng tý ; lần nào lên chùa, nó cũng xách theo cho chị rất nhiều trái cây như măng cụt, táo, sapoche…, thỉnh thoảng nó còn mua tặng chị sữa tắm, kem dưỡng da…và chị Thanh đều vui vẻ nhận, nói chuyện bình thường tự nhiên với nó chứ tuyệt nhiên không hề biểu lộ một thái độ nào cả để cho nó được thêm chút hy vọng mong manh về tình yêu nó đã trao cả về chị.
Tuy vậy, Hùng vẫn cứ mãi ấp ủ mối tình nồng thắm, tha thiết mặc dù đơn phương một cõi nhưng với ngọn lửa trong lòng, nó luôn luôn canh cánh hình bóng chị Thanh trong sâu lắng trái tim rỉ máu yêu đương vì chị. Còn về chị Thanh thì không những là bản thân chị không hề không biết thằng em họ chú bác ruột có cảm tình với chị mà trái lại, như đi guốc trong bụng Hùng nên mọi đường tơ kẽ tóc của cõi lòng cũng như đầu óc nó chị đều tường tận nắm rõ, chỉ có điều chị không nói, không biểu lộ điều gì cả cho nó biết mà thôi. Đó chính là sự cố gắng kiềm chế quá đỗi thật lực những xúc cảm thầm kín dâng tràn bởi lẽ, dù sao đi nữa thì chị Thanh cũng là một con người bằng xương bằng thịt chứ đâu phải là thần là thánh chi mà không rành không biết. Sáu năm trước, năm bức thư tình ngắn ngủi Hùng gởi cho chị, chị đều nhận được ; chị đều đốt ra tro tất cả những bức thư đó vì ngộ nhỡ chẳng may mẹ chị mà xem được thì sẽ rất là phiền. Lúc đầu, chị chỉ nghĩ rằng thằng em đùa giỡn với chị thôi nên chị cũng chẳng hề bận tâm nhưng về sau, chị hoàn toàn không sao tránh khỏi ngỡ ngàng khi nhận ra đấy chính là sự thật và là con gái mới lớn, lần đầu tiên chị cảm nhận được những rung động đầu đời của con tim mình trước mối tình nồng nàn do Hùng ưu ái trao tặng cho chị. Chị biết rất rõ đây là tội lỗi, là loạn luân, là điều mà con người không được phép làm vì giữa chị và Hùng có mối quan hệ cận huyết thống ruột rà thật gần gũi ; chị rất cảm kích tấm chân tình của nó và tội nghiệp cho nó vô cùng vì chị không thể nào chấp nhận được chuyện yêu đương cùng nó mặc dù cũng có lúc thâm tâm chị bất chợt mong muốn cùng ai đó chia sẽ nỗi niềm sâu lắng của ái tình nhục dục cõi dương gian. Phải chi chị và nó là người dưng nước lã thì chắc hẳn chị sẽ ngã ngay vào vòng tay Hùng vì dù sao đi nữa thì vốn nó cũng là một thằng con trai dễ thương, hiền lành, ngoan ngoãn.
Chính vì sự lựa chọn đắn đo này mà cuối cùng sau một đêm dằn vặt đấu tranh với tư tưởng, chị đành phải chọn con đường xuống tóc đi tu để trốn tránh thằng em nhưng con tạo trớ trêu thay, có lẽ là do định mệnh oan nghiệt nên xui khiến làm sao chị lại gặp lại nó ; cũng may là chị thấy nó chưa hề có một biểu hiện thái độ nào với chị giống như 6 năm về trước cả. Chị nghĩ chắc là nó lớn lên đã biết suy nghĩ lại, không nông nổi dại dột như xưa nữa và chị luôn cầu mong sao cho mối quan hệ tình cảm chị em giữa chị và Hùng luôn bình thường, tốt đẹp, đừng bao giờ gợn lên một tỳ vết vẩn đục, nhơ nhớp hay bất kỳ sóng gió nào cả. Trong cuộc đời còn nhiều khổ ải, cơ cực này, mấy ai lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra và chuyện gì đến rồi cũng sẽ phải đến, không thần thánh nào ngăn cản cho nổi.
Hiện tại, do đang sắp vào mùa trăng nên cứ cách hai hoặc ba ngày, chị Thanh rời Phong Sơn Tự sang các chùa bạn dự lễ và lần này, chị có thêm một tài xế xe ôm cũng là người bạn đồng hành cùng chị ; khi thì Hùng chở chị đi Long Thành, Vũng Tàu, Long Khánh, lúc thì tháp tùng cùng chị lội bộ leo dốc núi Dinh đến Hoàng Hoa Tự, Liễu Đường Tự, Giác Phật Tự…Vì vậy, mặc dù thời gian tái ngộ chẳng bao lâu nhưng giữa hai chị em lại sớm nhanh chóng nối lại những gì đã bị gián đoạn trong vòng sáu năm qua ; trên đường đi, chị Thanh lâu lâu cũng cười giỡn cùng thằng em họ chú bác ruột một cách vô tư, hồn nhiên như ngày xưa còn thơ trẻ. Hiện tại, trên núi Dinh có một bọn lâm tặc khoảng chừng 7-8 tên sống trường kỳ trong hang hốc để chờ cơ hội vắng bóng kiểm lâm là ra tay dùng cưa máy đốn hạ các cây gỗ quý mọc ven sườn núi ; chúng có tuổi đời từ 25-40 nhưng do đời sống lam lũ, ăn uống thất thường, nệm đất chăn sương nên thằng nào thằng nấy đều tóc râu tua tủa, đen đúa, dơ dáy trông thật chẳng khác gì Fulro. Bọn chúng rất giàu tiền nhưng lại nghèo tình vì kiếp sống qua ngày đoạn tháng chốn rừng sâu núi thẳm thì làm sao kiếm đâu ra bóng hồng để bọn chúng bày tỏ tình cảm đây? Vì vậy, chúng sẵn sàng trở thành dâm tặc, sẵn sàng ra tay vùi dập bất kỳ người đàn bà con gái nào lọt vào tầm ngắm của chúng ; chỉ mới đây thôi, một phụ nữ khoảng 42-43 tuổi lên núi chặt củi chẳng may bị bọn chúng bắt gặp, tuy quê mùa xấu xí thế nhưng chúng cũng không tha, hết thằng này đến thằng khác thay phiên nhau cưỡng hiếp cô ta cho đến chết.
Thiệt hết nói nổi vì tận cùng bằng số cho ni cô Phương Thanh, trong một lần cùng Hùng lên núi, một tên trong bọn lâm tặc lần đầu tiên tình cờ trông thấy khuôn mặt thanh tao, khả ái của một nữ tu ; hắn bèn đi kháo chuyện cho đồng bọn nghe và vì lúc này chưa tìm được nguồn gỗ, còn rãnh rỗi nên cả bọn sau một buổi bàn tính, chúng bắt tay vào thực hiện âm mưu bắt cóc, làm nhục chị Phương Thanh. Không khó khăn gì mấy, chỉ cần một ngày thôi, bọn chúng đã lần ra được ngôi chùa Phong Sơn Tự, chổ trú ngụ của chị rồi sau đó, qua dò la, chúng biết được là vào ngày rằm sắp tới chị Thanh sẽ lên tụng kinh tại chùa Phật Minh Tự gần đỉnh núi Dinh. Chúng lên kế hoạch đón lõng chị ngay trên đường về và hiện tại, tạm thời chúng ẩn trong cứ điểm, đợi ngày hành động. Lần này, chúng bàn tính với nhau là không dùng cách nài hoa ép liễu chị Thanh mà sau khi bắt được chị rồi sẽ cho chị uống thứ thuốc kích thích chế ra từ bột tro con bửa củi chúng có ; uống phải thứ thuốc này, chị Thanh sẽ tự nguyện dâng hiến “con tim” của chị cho chúng chứ chúng không cần phải dùng sức chi cho mệt và theo cách này thì chúng sẽ cảm thấy thú vị, sung sướng hơn gấp vạn lần.
Để lại một bình luận