Tôi ngồi bên bờ hồ im lặng ngắm nhìn người con gái trước mặt, lòng ngập ngừng muốn mở miệng nói nhưng lại thôi.
Dương ngồi đối diện tôi, im lặng. Ánh mắt cô ấy chỉ nhìn xa xăm về phía mặt hồ lăn tăn sóng nước. Đêm nay trăng rất sáng, ánh trăng bàng bạc phủ trên mặt hồ càng khiến mặt hồ thêm lung linh huyền diệu. Có một cơn gió mang theo cái lạnh của tháng 11 lùa qua, đôi mắt cô ấy hơi nheo nheo lại, rúc mình sâu hơn trong chiếc áo lông rộng thùng thình trông có vẻ hơi buồn cười.
Chúng tôi là bạn chí cốt từ nhỏ, gần nhà nhau, chơi với nhau từ thuở lọt lòng. Ngày ấy tên cô ấy là Hương, nhưng sau này khi làm chứng minh thư cô ấy đã tự đổi thành Dương. Từ nhỏ cô ấy đã khác biệt, không chơi với tụi con gái bao giờ, luôn cắt tóc ngắn và chơi với con trai. Đá bóng, đánh nhau hay nói tục chửi bậy, không gì đám con trai làm được mà cô ấy không làm được. Dần dần cô ấy trở thành 1 tomboy chính hiệu, xu hướng les ngày càng rõ ràng. Nhưng điều ấy cũng khiến cô ấy mất đi nhiều thứ, gia đình cô ấy luôn phàn nàn về những việc cô làm, đám con gái thấy cô thì chạy xa cả mét, cô ấy rất ít bạn, và tôi là người bạn thân nhất mà cô ấy có. Tôi không kỳ thị việc cô ấy là les, chúng tôi chơi với nhau, chia sẻ mọi vui buồn với nhau, hiểu nhau rất rõ.
Dương dù theo xu hướng les, nhưng buồn cười là càng lớn lên cô ấy lại càng đẹp, rất dễ nhìn. Người cô ấy nhỏ nhắn, thấp đến đáng thương. Mái tóc lúc nào cũng ngắn cụt lủn, đôi mắt to và đen láy, mũi cao, môi mỏng, điểm thêm chiếc răng khểnh và má lúm đồng tiền vô cùng bắt mắt, kết hợp thêm làn da trắng ngần rất nổi bật trong đám đông. Mặc dù xinh đẹp là vậy, nhưng vì dáng người nhỏ nhắn cộng thêm cô ấy luôn luôn nịt ngực từ nhỏ nên cơ thể cô ấy chẳng có gì thu hút cả, không ngực, không mông, trông chả khác gì mấy thanh niên mới lớn cả.
Sau khi chúng tôi học hết cấp 3, cô ấy xuống Hà Nội học IT, còn tôi đi lính. 2 năm sau ra quân, được cô ấy giới thiệu nên tôi xuống làm nhân viên 1 phòng gym ở Hà Nội, cơ thể tôi vốn dĩ cao to, nở nang, ưa vận động nên công việc này rất thích hợp với tôi. Và khi đó chúng tôi lại được dịp chơi với nhau như hồi bé.
Khi tôi làm việc ở Hà Nội được 1 thời gian thì cô ấy đột nhiên giới thiệu bạn gái của cô ấy cho tôi xem. Lúc ấy tôi đã phì cười, việc cô ấy les tôi không ngạc nhiên, tôi phì cười vì người “bạn gái” của cô ấy lại là 1 bà chị đã hơn 30 tuổi. Nhưng tôi phải công nhận chị này rất hấp dẫn. Ngực nở mông cong, đôi môi dày rất quyến rũ, thêm cái ánh mắt vô cùng đa tình, thực sự không thể nghĩ ra chị ấy lại là 1 người chơi hệ les.
Sau đó tôi có dịp được gặp chị này nhiều hơn, tôi chú ý thấy ánh mắt bà ấy nhìn tôi cũng vô cùng gợi tình. Có một lần Dương về quê, chị ấy đã nhắn tin rủ tôi đi cafe. Lúc này tôi mới biết được, bà ấy đã từng có 1 đời chồng con, sau bị phản bội, chị ấy đâm ra chán nản nên cũng đi tìm thử cảm giác yêu người cùng giới xem sao. Rồi sau đó chị gặp Dương và 2 người yêu nhau.
Câu chuyện có vẻ bình thường, nhưng sau đó chị ấy lại ngỏ ý thích tôi, chị ấy nói rằng ở bên Dương chị ấy không cảm thấy hạnh phúc chút nào. Mỡ dâng miệng mèo ai lại từ chối bao giờ. Đêm đó chúng tôi đã làm tình với nhau. Gái 1 con trông mòn con mắt, chị ấy rất dâm, kỹ thuật làm tình không thể chê vào đâu được khiến cho tôi đã chìm đắm trong dục vọng thể xác với chị ấy, phản bội lại niềm tin của Dương dành cho tôi và chị.
Chúng tôi cứ lén lút sau lưng Dương suốt một thời gian dài. Cho đến 1 ngày chị ấy lại bất ngờ chia tay Dương và công khai chuyện tình với tôi.
Tôi vẫn nhớ như in ánh mắt Dương nhìn tôi ngày hôm ấy. Tôi biết cô ấy đã khóc rất nhiều. Còn gì đau hơn việc bị người yêu cùng người bạn thân nhất phản bội chứ.
Sau đó vì hối hận việc mà tôi đã làm, tôi rời Hà Nội. Tôi về phố tỉnh ở quê, vẫn xin làm việc tại 1 phòng gym nhỏ. Dương đã từ mặt tôi, chúng tôi rất ít khi gặp nhau và cũng không nói với nhau câu gì nữa.
4 năm trôi qua, hôm nay tôi vô tình gặp Dương trong đám cưới một người bạn cũ. Bất ngờ hơn cô ấy lại chủ động hẹn gặp tôi để nói chuyện, do đó mới dẫn đến tình cảnh khó xử ở bờ hồ như hiện tại.
Chúng tôi im lặng hồi lâu, ngồi ngay cạnh nhau mà cảm giác lại vô cùng xa cách, đêm nay như lạnh hơn một chút. Tôi nhấp một ngụm cafe, quyết định mở lời trước.
– Mình xin lỗi chuyện…
Vừa nói được một chút cô ấy đã giơ tay ra hiệu tôi dừng lại.
– Chuyện cũ không nên nhắc lại.
Tôi lại im lặng, chưa biết phải nói gì thì cô ấy lại hỏi.
– Mày có biết phòng trọ nào ở được không?
Cô ấy tìm phòng trọ ư? Tôi hơi bất ngờ nhưng vẫn đáp.
– Cạnh phòng mình, tầng 2, phòng rộng rãi, thoáng mát, có nóng lạnh nhưng không có điều hòa, muốn dùng thì tự lắp. An ninh cũng ok, trước giờ mấy phòng kia toàn cặp vợ chồng ở nên cũng không phiền lắm. Triệu rưỡi tháng.
– Rẻ thế?
– Đây là phố tỉnh, không phải Hà Nội.
Dương hơi trầm ngâm chút sau đó lên tiếng.
– Được! Mai dẫn tao xem phòng.
– Thế tối nay cậu ngủ đâu?
Tôi thắc mắc. Dương thốt nhiên quay lại nhìn tôi, sau đó lại quay đi.
– Cứ xưng hô mày tao như ngày xưa đi. Tối nay tao ngủ ngoài nhà nghỉ. Tao muốn chuyển về xin việc gần ở đây, về nhà cho gần.
Tôi ngập ngừng đôi chút rồi cũng nói.
– Được rồi! Lấy số điện thoại mày đây. Sáng mai tao xin nghỉ, giúp mày xem phòng.
Sau đó chúng tôi lại chuyện trò một hồi rồi mới đi về.
Ngày hôm sau tôi lục đục giúp cô ấy sắp xếp cả một buổi sáng mới xong phòng mới cho cô ấy. Chiều tôi lại ra phòng gym. Lịch làm việc của tôi là từ 6h sáng đến 7h tối, còn từ 7h tối là chủ phòng ra trông.
Đêm hôm đó chúng tôi mua vài lon bia về nhậu, khi cả hai đã ngà ngà say, cô ấy bắt đầu nhè nhè khóc. Thực sự quen từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng thấy cô ấy như thế bao giờ. Trước giờ cô ấy luôn luôn là một người mạnh mẽ về tinh thần, một người luôn luôn có định kiến bản thân. Bỏ qua mọi sự dèm pha của mọi người, sự ngăn cản của gia đình, cô ấy luôn sống là chính mình, nụ cười luôn trên môi cô ấy. Vậy mà hôm nay cô ấy lại khóc. Rốt cuộc cô ấy đã phải trải qua điều gì trong 4 năm qua chứ.
Nhìn cô ấy ngồi tựa thành giường, nước mắt không ngừng chảy ra, gương mặt đỏ rực không biết vì hơi men hay vì nước mắt. Tôi vỗ về an ủi.
– Mày sao vậy? Bạn của tôi đã bao giờ yếu đuối thế này đâu?
Cô ấy không nói gì, chỉ sà vào lòng tôi và khóc nức lên một đứa trẻ. Tôi chỉ im lặng ôm cô ấy.
Có lẽ cô ấy đã quá mệt mỏi rồi!
– Tại sao chứ? Tại sao tất cả đều phản bội tao? Tại sao tất cả đều rời xa tao?
Cô ấy vẫn khóc, tay cô ấy không ngừng đập vào ngực tôi. Tôi chỉ biết an ủi vỗ về cô ấy.
– Được rồi! Mày còn có tao ở đây rồi. Tao sẽ không rời xa mày nữa đâu…
Tôi định nói là sẽ không phản bội cô ấy, nhưng đột nhiên nghĩ lại chuyện quá khứ, bờ môi tôi đắng nghét, thốt không ra lời.
Sau một hồi khóc lóc than vãn, cô ấy buông tôi ra. Lau sạch nước mắt trên mi, cô ấy uống một ngụm bia lớn. Sau đó cô ấy chậm rãi kể cho tôi nghe những gì cô ấy trải qua trong 4 năm qua.
Sau khi tôi rời Hà Nội, cô ấy vẫn học tiếp cho đến ngày tốt nghiệp, sau đó đi làm. Thời gian này cô ấy quen được một cô bạn gái mới, nhưng không được bao lâu người này cũng bỏ cô ấy mà đi lấy chồng, có lẽ vì những định kiến của xã hội khiến cho người này sống giả tạo với giới tính của bản thân mà chấp nhận lấy chồng. Về sau Dương lại quen một cô gái khác, cũng giống Dương, một cô gái mạnh mẽ và vui vẻ, thế nhưng sau tất cả, cô gái này lại bỏ Dương đến với một cô gái khác.
Con người ta dù mạnh mẽ đến đâu thì cũng có lúc yếu mềm. Dương suy sụp, không ai để nương tựa, không ai để chia sẻ. Sau cùng cô ấy quyết định rời Hà Nội về quê, và vô tình lại gặp phải tôi ở đám cưới nọ. Dù tôi trước đây đã phản bội cô ấy, nhưng tôi là người duy nhất để cô ấy có thể nương tựa tinh thần lúc này. Khoảnh khắc gặp tôi ở đám cưới, cô ấy đã quyết định làm hòa với tôi. Dương nói…
– Dù ngày ấy mày không phản bội tao lén lút qua lại với bà Yên thì sớm hay muộn bà ấy cũng bỏ tao thôi.
Miệng lưỡi tôi đắng ngắt không đáp. Dương lại nói tiếp.
– Tao không hiểu! Rốt cuộc vì sao họ lại rời bỏ tao chứ?
Tôi im lặng suy nghĩ hồi lâu rồi nói.
– Là cảm xúc!
– Cảm xúc? Tao không đem lại cảm xúc tốt với họ sao?
– Đúng! Có lẽ vậy!
Trước ánh mắt nghi hoặc của Dương, tôi nhấp một ngụm bia rồi nói.
– Mày yêu con gái đúng không?
– Đúng!
– Thế có cô gái bình thường nào yêu mày không?
Dương hơi trầm ngâm…
– Không!
– Đúng rồi! Vì không một cô gái bình thường nào chịu yêu mày, thành thử yêu mày cũng chỉ có mấy cô gái les giống mày thôi.
– Thì sao?
– Vậy khi bọn mày làm tình thì sao?
Dương có vẻ hơi ngại khi nói chuyện này, nhưng rất nhanh cô ấy lấy lại dáng vẻ thoải mái nói.
– Vẫn như thường, dù không có cái ấy như bọn mày nhưng chúng tao vẫn làm cho nhau sướng được mà?
– Vậy khi bọn mày làm cho nhau sướng, mày đã bao giờ đặt mình vào vị trí của một cô gái chưa?
– Ý mày là sao? Dù sao tao vẫn là gái mà?
Tôi cười cười chút.
– Ý tao là một cô gái thực sự, cả thể xác lẫn tâm hồn. Chứ không phải chỉ có cái xác không. Mày les, cô ấy cũng les, khi làm tình thì mày coi đối phương là gái, đối phương cũng vậy. Thành thử chúng mày chỉ có thể xác là gái với nhau, còn tâm hồn chả khác gì hai thằng đực rựa đang làm tình với nhau. Như vậy thì chúng mày làm sao làm thỏa mãn đối phương được. Nhanh chán là đúng rồi.
Dương lại lâm vào im lặng. Tôi nói tiếp.
– Rồi người kia cũng coi mày là cô gái của họ, họ muốn che chở bảo vệ mày, cho mày một vòng tay ấm áp. Ngược lại họ muốn mày nhu thuận ôn hòa coi họ như một người chồng, một người đàn ông thực sự. Mày có làm được những điều này. Hay mày cũng làm y hệt như vậy? Xét cho cùng họ chán mày, rời ra mày mà mày không biết nguyên do, là do mày cá tính quá mạnh khiến cho họ vừa cảm thấy không an toàn và cũng không được tôn trọng. Nên trách mày thôi.
Lúc này Dương nhìn tôi đầy vẻ nghi hoặc…
– Sao mày lại biết những chuyện này?
– Tao đoán vậy!
Tôi cười cười.
– Mày ngủ với bao nhiêu cô rồi? Nhìn mày to cao đẹp trai thế này mà?
– Ukm. Cũng vài cô thôi.
Dương nhìn tôi chằm chằm như muốn nhìn thấu tâm can tôi vậy khiến tôi có chút chột dạ. Sau đó cô ấy lại hỏi…
– Thế theo mày tao nên làm thế nào?
– Tao nói nãy giờ mày vẫn không hiểu à? Ý tao là khi yêu những người như mày, mày hãy tôn trọng họ hơn, đặt mình vào vị trí của một người phụ nữ, đem cho họ cảm giác mày là một cô gái thực sự. Mày phải hy sinh cảm xúc của mày một chút thì mới giữ họ bên mày được. Hiểu chưa?
– Tao hiểu rồi nhưng tao vẫn là một cô gái mà, còn hy sinh gì nữa?
Dương bắt đầu cáu. Tôi cũng cáu, liếc ngang liếc dọc cơ thể hai bức tường của Dương.
– Cảm xúc. Tao nói là cảm xúc kìa, không phải cơ thể. Mà mày nhìn cơ thể mày đi. Có chỗ nào giống gái.
– Kệ tao! Tao vẫn có cái ấy, tao vẫn là gái.
Dương bĩu môi.
Tôi nhìn cô ấy, gương mặt cô ấy rất dễ thương, hai gò má ửng hồng, đôi môi mỏng không son, hơi hồng hồng và bóng mịn bởi thói quen dùng kem dưỡng môi. Thấy tôi nhìn chằm chằm vậy cô ấy hơi ngạc nhiên.
– Mày nhìn tao làm gì? Tao biết tao đẹp mà!
Tôi không trả lời cô ấy, một tay tôi đưa lên khẽ gạt vài lọn tóc ngắn cũn của cô ấy sang bên. Tôi ghé xuống đáp lên môi cô ấy một nụ hôn. Đôi môi khô khốc của tôi chạm nhẹ vào đôi môi mềm mại của Dương. Cô ấy giật mình, đẩy tôi ra.
– Mày làm cái đéo gì vậy? Ghê vãi cặċ!
Cô ấy lấy tay lau lau môi, gắt với tôi. Tôi cười cười nói.
– Đấy nhé! Tao cho mày biết cảm giác của mấy con người yêu của mày rồi nhé.
Dương im lặng nhìn tôi. Tôi nói tiếp…
– Tao đang giúp mày có cái cảm giác làm một người con gái thực sự đấy. Mày đâu chịu?
– Thật sự cách này giúp tao có cảm giác không nhỉ? Nhưng tao nhìn mày vẫn thấy ghê ghê.
Dương thắc mắc. Tôi lại hỏi…
– Thế mày đã được quan hệ với con trai bao giờ chưa?
– Tao chưa!
– Thế mày sẽ không bao giờ biết được cái khoái cảm giữa quan hệ nam nữ bình thường đâu.
– Tao quan hệ với người đồng giới vẫn lên đỉnh như thường nhé.
– Không! Cái đó không giống nhau đâu. Dù chúng mày có dụng cụ hỗ trợ thì vẫn không thể có cảm giác giống thật được.
Dương lại im lặng một hồi, cô ấy nhấp một ngụm bia lạnh cho tỉnh táo, sau đó quay ra nhìn tôi, tôi cũng im lặng nhìn cô ấy.
– Mày giúp tao nhé?
Cô ấy đề nghị. Tôi giả vờ không hiểu…
– Giúp gì?
– Giúp tao có cảm giác như con gái thực sự.
Không ngờ cô ấy lại không thích đùa.
– Được!
Tôi đáp ứng. Sau đó nói tiếp…
– Tao muốn mày thả lỏng, cứ nghĩ rằng mày là một người con gái thật sự nhé.
– Ok!
Tôi khẽ liếm môi, xích lại gần Dương hơn. Cô ấy nhắm 2 mắt lại, cũng liếm môi chờ đợi tôi.
Để lại một bình luận