Ai không một lần bước qua một lần đớn đau, để phải cảm nhận trái tim ấy chẳng bao giờ thuộc về mình… Yêu đơn phương vừa cay đắng, lại vừa ngọt ngào bởi lẽ chả bao giờ yêu nhau… thì người ấy mãi đẹp trong tim mình… Em viết cho anh vào cái ngày em tròn mười tám, anh đã từng nói khi nào em mười tám trưởng thành em sẽ nhận ra… nỗi đau trong tim anh. Hôm nay em chính thức mười tám rồi… nhưng chả cần trưởng thành đâu, em đã sớm chạm vào nỗi đau ấy từ ngày anh đi rồi. Lá phong sắp rải đầy ngõ nhỏ đó rồi anh, nhưng tìm đâu dáng anh đứng lặng cuối đường…
Sáu năm trước cũng mùa thu lá đổ, lá phong đỏ như máu trong tim em… luôn nhuộm đỏ đường duyên số chúng mình. Em thơ thẩn đếm lá rơi em thấy cả như lá khóc khi lìa cành, có lẽ thế thầy Pak mới bảo “… Su can đảm em có tâm hồn của nhà văn, hãy viết đi cô gái nhỏ…”
– Rầm!
Em đâm vào anh, hay anh đâm vào em chả biết nữa. Váy tốc ngược nằm chỏng chơ giữa đường, lồm cồm bò dậy em ngó ngó anh. Anh mặt lạnh tanh nói:
– Không thấy đàn ông bao giờ à? Mà quần lót đẹp đấy!
Điên! Đã chả thèm đỡ người ta dậy còn chế nhạo. Nhưng xấu hổ vì cú ngã thật biết quần chip mỏng rồi, thấy ý gì? Ờ! Thì con nào chỗ đó chả đen đen. Tức em âm thầm nhặt bút sách trên mặt đất, anh lại cúi nhặt hộ rồi đưa cho em. Ghét không thèm cảm ơn luôn, thấy anh nhòm nhòm cổ áo… Lại dê! Cho ngó đằng nào tý thằng này chả chê ngực bé, đứng dậy anh bảo:
– Bé con! Bao nhiêu tuổi?
– Hỏi làm gì? Ở đây chả có ai thích hiếp thì hiếp đi mất công hỏi… mệt!
– Bé con! Nghĩ mình đủ sức hút thế à? Mời cả người ta hiếp mình… ha ha…
– Asìii! Xấu mà còn ngó, còn nhìn trộm quần lót… nhục!
– Thế là nhìn trộm sao? Nhưng bé con vú cũng đẹp đấy!
– Đẹp này!
Em có chân đá mạnh vào chân anh, rồi chạy một đoạn xa xa an toàn mới quay lại thè lưỡi hù anh:
– Hè hè hè!
Không ngờ anh nhanh thế vọt đến ngay bên cạnh, thôi xong! Anh túm cổ áo nhấc bổng lên nghẹn cả cổ. Anh thả xuống rồi bảo:
– Bé con mấy tuổi nhẹ quá, lần sau đá… đá cho mạnh vào như này này…
Anh co chân đá bốp cái gãy luôn cái gốc cây phong to cỡ bắp tay. Kinh quá! Em bỏ chạy luôn sau hôm đó em cạch cái ngõ bên Pyeongchang – Dong.
Ngày tháng lặng lẽ trôi, về lại Incheon… một con bé mười hai như em cũng sớm quên chuyện đó… Anh! Chắc cũng chả quên ngày ấy nhỉ… hôm đó em đến nhà Hyun – anh em. Nhà bạn ấy tung tóe đập phá… vứt… “… bộp…” Quyển sách trúng trán, máu chảy em kệ thấy đang đập phá. Em cầm cái gậy lau nhà đập tứ tung, em cũng không hiểu sao em lại liều lĩnh đến thế. Em chỉ muốn cứu Huyn – anh em, đang đập bị ai đó túm tay lại anh. Anh trợn mắt giật chổi vứt đi, rồi lấy khăn lau máu cho em. Lau xong anh hất hàm mấy thằng ấy cũng theo anh ra ô tô về.
– Su can đảm bạn quen mấy thằng kang fe đó (* kang fe – xã hội đen ạ thôi chắc em việt hóa hết) sao chúng nó về?
– Không! Su Yeong không biết!
Hỏi ra thì nhà Huyn – anh em papa bạn ấy tham gia cờ bạc nợ đám người ấy. Anh là loại người gì không biết xã hội đen? Hay như nào với một con bé 12 tuổi em đây chả quan tâm. Nhưng mà em biết rất rõ anh… đáng ghét. Hôm ấy em và Huyn – anh em, Mi – Cha, Yoora tò mò rủ nhau vào bar 18+ chơi, đến gần cửa bar lại gặp kẻ đáng ghét là anh đứng lù lù… Anh gọi:
– Bé con lại đây anh bảo!
– Kệ nó đi đi các bạn!
Em bảo các bạn cứ đi thẳng qua anh… Thì Huyn – anh em nói…
– Nhưng tớ thấy thằng ấy hết hứng rồi, nhớ những lần vào nhà tớ ghét lắm… tớ về!
Huyn – anh em bỏ về lại là may mắn cho bạn ấy, Em và Mi – Cha, Yoora lại hào hứng đi về phía bar.
– Ái ái ui!
Tai em nhói lên nhìn lại là anh đang véo tai mình kéo, anh lôi sềnh sệch đau tai quá em phải đi theo. Anh gằn giọng:
– Bé con bao nhiêu tuổi? Biết chỗ đấy là nơi nào không mà vào!
– Asìi! Sếc kia!(* Tiếng lóng phiên âm việt hóa cho dễ nghe thôi à hi: P tương đương với địŧ con mẹ mày: D)
Em cáu chửi, thì “… bốp…” Tát rồi! Đau dã man luôn chảy máu mồm, sau thì biết anh luyện võ không nhẹ tay được. Anh mắng:
– Bé mà láo! Mấy tuổi rồi…
– 12 Tuổi! Được chưa? Đồ chó đen!
Nói xong em chạy luôn, mà không chạy nhanh anh đánh thật chứ đùa à! Em bảo Mi – Cha:
– Tớ chán rồi muốn về! Cả đang ngày kinh nguyệt ngại… chỉ thích về nhà nằm thôi!
– Đi mà! Chả lẽ đến đây rồi về!
Yoora giục, thế là ba con bé chúng em bước vào buổi chiều định mệnh để sau này Mi – Cha mãi 12 tuổi, Yoora thì đi Mỹ. Bar người lớn xanh xanh đỏ đỏ ánh đèn, dù cố trang điểm đậm bộ mặt non choẹt của bọn em vẫn tố cáo chính mình. Tò mò thỏa mãn trong sự thất vọng bar chả có gì hay, đàn ông thì mất dậy. Bỏ về nhưng chúng em có đuôi theo mà không biết, qua bar một đoạn có ôtô xịch đến. Chúng bắt lôi lên xe… sợ hoảng loạn… gào khóc. Một thằng tốc váy sờ em… tay nó bê bết máu… nó tát em luôn. Nhưng không phải là duy nhất mà là cú đánh đau thứ hai, sau cái tát cảnh tỉnh của anh. Sau đó em còn bị đánh liên tục.
Chúng lôi bọn em vào một cái nhà to to chả có ai hết, bốn thằng cởi trần xăm trổ vằn vện. Em biết đàn ông rồi em cũng biết việc nó sắp làm, nhưng Mi – Cha, Yoora thì không hiểu lắm thì ra hai bạn ngoan hơn em. Các bạn bảo:
– Su Yeong chúng nó cởi đồ ra làm gì?
– Nó sắp hiếp bọn mình!
Bốp! Bụp! Bụp!
Chúng lôi em dậy đấm đá, bụng mặt đau nhói… em vẫn còn nghe chúng chửi em. Rồi em ngất lịm…
– Đánh chết mẹ con ranh này đi! Nãy tao sờ vào máu lol kinh quá!
Em tỉnh dậy trong tiếng “… phạch phạch…” tiếng chửi bới và tiếng gào khóc của Mi – Cha và Yoora. Chúng nó đang hiếp các bạn ấy, em nhìn việc đó và bắt đầu kinh tởm đàn ông… Một thằng đang xxx Yoora nhận ra em tỉnh dậy, nó buông bạn ấy lừng lững tiến lại… phun rồi! Tanh tanh lờm lợm đầy mặt em! Chúng cười ha hả. Thành ra trò vui cứ kết thúc là ra phun vào em… không chỉ thế còn đánh. Khi thằng già già beo béo sút vào sườn em đau nhói, thì em thấy anh đạp cửa lao vào. Anh gầm rú man dại nhìn mặt anh lúc ấy còn đáng sợ hơn chúng nó.
Anh đánh nhau… một thằng nó chém anh chảy máu, anh vẫn gào man dại… lúc đó em không biết anh căm thù việc hiếp dâm đến thế. Anh chỉ đánh vào cái ấy của chúng, cảnh sát vào thì chúng nó đều ôm cái đó đẫm máu lăn lộn. Em cũng ngất tỉnh dậy em thấy em trong viện, nằm cạnh em là Yoora bầm dập tím tái. Chắc Mi – Cha ở phòng khác. Anh đến thăm em bên cạnh có cảnh sát, nhìn em thấy anh khóc:
– Bé con sau này em không được chết! Anh xin lỗi không báo cảnh sát sớm hơn… vì anh tự phụ vào anh… đợi anh về nhớ đấy!
Người ta khóa số tám lôi anh đi, anh đánh chúng thương tích nặng và anh bị kiện tù một năm. Anh đi mà em vẫn chả biết anh là ai, và anh cũng chỉ biết em là bé con. Nhưng em nhớ giọt nước mắt anh em đã không tự tử như Mi – Cha, em không đi Mỹ như Yoora mà em sống… với dư luận nghiệt ngã để chờ anh về bên bé con của anh.
Để lại một bình luận