Em, 1 cô gái từ vùng kẹo Sìu Châu lên Hà Nội. Xuất thân từ 1 gia đình thuần nông nhưng em lại có 1 vẻ đẹp ngây thơ và kiêu sa đến lạ kỳ.
Số phận đưa đẩy thế nào và tôi đã quen em qua một lần tình cờ ở gần cơ quan. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, mình đã thực sự bị thu hút bởi khuôn mặt rất đỗi ngây thơ và cái ánh mắt đẹp mê hồn.
Cũng nhờ vào công việc, mà quen được chị gái em (chị xã hội thôi), rồi có được số của em. Cũng nhắn tin à ơi qua ngày, và thực sự rất buồn khi biết em nó đã có người yêu và dự định sắp cưới.
Nói về người yêu của em nó thì cũng phong độ phết, đẹp trai, mặt V-Line, SH bóng loáng, cổ đeo xích vàng, iphone đời mới nhất. Thực sự là tôi cũng thực sự thấy hơi nản khi mà cứ tiếp tục à ơi em tiếp. Nếu so sánh thì có lẽ chỉ còn một khoản có điểm hơn đó là công việc của mình ổn định hơn cu kia.
Có công mài sắt, có ngày cũng nên dùi đục, các cụ nói quả không sai. Trong 1 đêm mưa buồn, gió thổi vù vù, em đã nhắn tin cho tôi: “Em buồn, người yêu em phản bội em”. Mặc dù sáng hôm sau phải họp phòng nhưng với những gì đang bốc cháy cùng em, tôi vẫn cố thức để nhắn tin, để gọi điện an ủi các kiểu và kết quả được đền đáp bằng 1 cuộc hẹn đi uống nước ven hồ.
Cái hẹn đầu tiên diễn ra rất nhẹ nhàng và mang đậm tính chất tình bạn. Lần đầu tiên được nói chuyện trực tiếp nhiều với em, tôi lại càng thêm yêu mến, nó không đơn thuần là cảm giác chăn rau, mà có gì đó rất quý, rất thích.
Bẵng đi vài hôm, bận công việc, số lượng imess giảm dần, bỗng em nhắn tin: “Em buồn, anh đi chơi với em được không”
Chả cần biết có bận gì không, có hẹn gì không, như 1 phản xạ vô điều kiện, nhắn lại cho em: “Chiều tối anh đi làm về, anh qua đón em nhé”
Về nhà tắm rửa, chỉnh sửa gọn gàng rồi cưỡi trâu qua đón em. 2 anh em dắt tay nhau vào Vuvuzela ngồi. Đến 11h, khi em đã ngà ngà say, tôi thanh toán rồi đưa em về. Em ngồi sau bỗng ôm thật chặt, rồi nôn thốc nôn tháo ra đường, sau đó lịm hẳn. Ban đầu, thực lòng tôi chả có ý định chăn em như những em rau khác đâu, nhưng hoàn cảnh đưa đẩy, chả biết vứt xe ở đâu, mà đưa em về cũng không được nên cứ 1 tay giữ người, tay kia hướng cái xe về vào khách sạn.
Vào rồi đỡ cho em nôn tiếp, cởi cái áo ngực cho em, rồi nhẹ nhàng cho em nằm ngủ, mình ra cái ghế ngồi, ngủ thiếp lúc nào không biết. Đang mơ màng, bỗng có 1 bàn tay lay nhẹ, 1 giọng nói dễ thương: “Anh say à? Mệt không? Sao lại ngồi đây, vào giường nằm cũng được mà”
Rồi em dắt tay đưa mình lên cái đệm, được ngả lưng thật thoải mái. Em quay sang ôm lấy người mình và thì thầm: “Cho em ôm anh nhé!”
Lời nói vừa dứt, cả 2 ôm chầm lấy nhau, rồi nhẹ nhàng cuốn lấy nhau, trút bỏ quần áo trên người để cảm nhận cho rõ rệt.
Tôi cúi xuống liếm cho em, thực sự là quá tuyệt vời. Từ lúc uống bia đến giờ, chưa tắm rửa mà không có 1 tí mùi nào, không nước hoa mà vẫn có mùi thơm của tuổi con gái mới lớn. Em cũng nhẹ nhàng chăm sóc cậu bé, rồi cả hai cùng quyện vào nhau đến tận sáng. 5 lần trong 1 buổi tối, thực sự là cảm giác quá thăng hoa và viên mãn.
Buổi sáng đưa em về mà lòng đầy luyến tiếc. Chưa bao giờ đi chơi với “rau” mà lại có cảm tình đặc biệt như thế.
Đến tối hôm đó, sau 1 đêm chiến đấu không ngủ cộng với 1 ngày làm việc mệt mỏi, tôi ngủ thiếp đi. Trời đổ cơn mưa tầm tã. 2h đêm thức dậy, thấy có dòng tin nhắn: “Bố mẹ em chỉ cho em yêu anh ấy thôi! Em xin lỗi, anh hãy coi em như 1 kỷ niệm đẹp nhé! Em yêu anh nhưng mình không đến với nhau được. Em xin lỗi. Anh hãy hiểu cho em.”
Đã qua 1 thời gian rồi, mà bây giờ lòng mình vẫn nặng trĩu. Buồn, thực sự buồn. Quá tiếc nuối luôn. Một người con gái đẹp tuyệt vời, mặt xinh tươi cười, dáng cao và đầy đặn (1m68 mà), suy nghĩ hợp, làm tình cũng hợp, công ăn việc làm ổn định, chỉ duy nhất có điều là TUỔI MÌNH VÀ TUỔI EM NÓ LÀ ĐẠI KỊ, các phụ huynh không thích. Giá như hôm đó, tôi để lại trong em giọt máu của mình, thì bây giờ mọi chuyện liệu có khác hơn không?
— Hết —
Để lại một bình luận