22 tuổi, nữ, mồ côi và từng ở tù 2 năm.
Ông trời bất công với mình, ổng đã tước đi tất cả những gì mà mình vốn dĩ được có như bao đứa trẻ khác.
Ba mẹ, anh chị em, họ hàng người thân mình đều không có.
Bạn bè mình cũng không.
Mình sống trong cô nhi viện cho đến năm 16 tuổi, mình nghỉ học và đi làm để tự lo cho bản thân mình.
3 năm đi làm, bị trả lương rẻ mạt.
Nhưng với một đứa 16 tuổi, không cha không mẹ, không nhà cửa thì mình chỉ cần một nơi để tá túc và tồn tại là đủ lắm.
Mình ngủ lại chổ làm cũng như canh cho họ.
Nhưng rồi mình lại bị người ta cho đi tù oan.
Mình nghèo, thấp cổ bé họng, mình không có ai để bênh vực vào bảo vệ cho mình cả, ngay cả công lí cũng không đứng về phía mình.
Mình khóc rất nhiều đến mình không thể khóc được nữa, mình còn nhớ lúc ở phiên tòa, ánh mắt mọi người nhìn mình thật đáng sợ.
Mình không có một ai là người thân ở đó.
Và mình bị phán 2 năm.
2 năm đối với mình dài vô tận, không lúc nào mình không nuôi kháo khát có một ngày mình được giải oan và trở lại với cuộc sống bình thường.
Rồi mình cứ mãi hi vọng như thế từ ngày này sang ngày nó, cứ thế cho đến khi mình được mãn hạn tù.
Mình được trả lại lại tự do nhưng không được sự trong sạch của mình vẫn không ai có thể trả được.
Mình bắt đầu lại cuộc đời với phong thư 1 triệu mà anh cán bộ đưa cho mình.
Mình lang thang khắp nơi, chổ nào có dán bảng tuyển nhân viên là mình hỏi thăm nhưng đều bị từ chối, họ nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ.
Có lẽ mọi công việc lương thương đều khướt từ cái lí lịch tăm tối của mình.
Mình lang thang từ ngày này qua ngày khác với những ổ bánh mì.
Rồi mình xin vào làm được cho một quán cafe.
Họ bắt mình mang váy ngắn, mình từ chối vì trong đời mình chưa bao giờ được mang váy, mình vừa ngại vừa sợ nhưng nghĩ tới cảnh mọi người nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ nên mình quyết định sẽ làm.
Mình không phải là người muốn hoàn lương vì mình chưa bao giờ là người xấu cả.
Những điều đó có lẽ suốt đời này người biết chỉ có mỗi mình thôi.
Hiện tại mình vẫn công việc đó, mình mang tiếng là gái cà phê ôm nhưng mình chưa từng bán rẻ thân thể của mình, có chăng chỉ là những lần họ vuốt nhẹ lên cơ thể của mình.
Nhưng rồi sẽ có một ngày mình sẽ bán rẻ đi thân thể tù tội này, có lẽ nhưng dâm khách đó là những người duy nhất không quan tâm mình là ai, mình từng bị gì trong quá khứ.
Mình chỉ muốn mình đủ can đảm để đưa cái ngày đó lại càng gần càng tốt.
Mình không còn gì để mất cả.
— Hết —
Để lại một bình luận